Một vệt sáng lóe mắt xuất hiện trong không trung, từ từ lan rộng như một cánh cửa mở ra, bên kia là khung cảnh tối đen của Vong Xuyên.
" Ma thần, cửa Vong Xuyên đã mở "
Tinh Vương Minh ngoài ý muốn nhíu mày, nhìn xa xăm vào trong chẳng thấy gì ngoài một màu tối đen như mực khiến hắn có chút do dự.
Hắn quay đầu bòng xác lạnh giao cho Lưu Ly, căn dặn.
" Trông coi nàng ấy và chân thân cẩn thận
Ta đi rồi...không chắc còn trở về
Nếu có mệnh hệ gì...Lưu Ly ngươi sẽ thay ta tiếp quản ma giới "
" Ma thần... "
Lời ra cửa miệng lại không thể thốt ra, Lưu Ly trầm tư do dự rồi cũng mau chóng tiếp nhận cái xác.
Nam nhân kia coi như cũng thấy nhẹ một phần gánh nặng, hắn quay đầu khiễng chân chuẩn bị vào Vong Xuyên.
Phía sau đột ngột có tiếng gọi làm hắn nghiêng mình trông chờ.
Lưu Ly nhún người như cung tiễn hắn, ảm đạm nói câu cuối cùng.
" Ma thần, mong người nhớ rằng chỉ có 3 canh giờ tìm ma hậu, dù được hay không người cũng phải trở về, chân thân của ma hậu vẫn còn ở đây, ma giới của ngài vẫn ở đây, chúng yêu đều ở đây chờ ngài "
Hắn không hồi đáp lại lời nói, xoay người đi vào vùng không gian, phía sau vệt sáng đóng lại, khung cảnh xung quanh cũng dần dần hiện ra rõ rệt.
Một màu đỏ rực của hoa bỉ ngạn đỏ trải dài khắp lối, trên cao là màn đêm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899949/chuong-140.html