Tinh Vương Minh qua đến bờ, cảnh quan ở đây khác hẳn, toàn vách đá treo leo, không có cây cỏ, nước cũng không có, một màu đen phủ kín không phân biệt được đâu là mặt đất, đâu là không gian.
Hắn chậm rãi rời khỏi con thuyền, quay đầu nhìn người chèo thuyền vẫn còn đang ngâm nga, lồng đèn vụt tắt ánh sáng, bóng người vẫn còn đọng mờ nhạt trong sương mù.
Tiếng gió vù vù làm cho người ta ớ lạnh, hắn đã bước đến nơi nhốt u linh, âm khí ở đây nặng nề cực kì, còn chưa vào sâu đã nghe những thứ tiếng hú hí rùng rợn.
Những tiếng nói chuyện khanh khách quỷ dị, hắn thận trọng đi vào, phía ngoài không có gì đáng kinh sợ. Những u linh là làn khói đen bay khắp nơi, lưa thưa chỉ vài đám nhỏ nhen nhóm, yêu lực của chúng rất yếu, căn bản chỉ có thể làm hại người phàm. Nhìn thấy một kẻ không phải người bước vào, chúng không dám động, quanh quẩn dọa nạt đuổi kẻ xâm nhập.
" U linh không cho phép kẻ sống bước vào, ngươi còn đi nữa những kẻ ở bên trong sẽ nuốt chửng ngươi "
" Ta đến đây để tìm thê tử, kẻ nào cản, ta giết kẻ đó "
Giọng nói ngông cuồng, một chút nhượng bộ cũng không có, hắn mặc kệ những u linh bám theo từng bước tự tin tiếng vào.
Âm thanh quỷ dị càng lúc càng nhiều, cái giá lạnh bởi âm khí nặng nề ở đây bắt đầu xâm nhập vào cơ thể hắn, chợt thấy rùng mình một chút.
" Ngạn Nhi, nàng ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899947/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.