Hắn biết được mình đã tìm đúng, gấp gáp cầm lấy đóa hoa ấy thoát khỏi Vong Xuyên.
" Ma thần ngài hãy nhanh lên "
Cửa dần thu hẹp, những người ở bên kia đã sắp không chống cự được, thúc giục không ngừng.
Vệt sáng chỉ còn bằng một lỗ hỗ nhỏ, hắn hóa thành khói đen luồn qua bằng cả sức lực.
Trên tuyết trắng xóa hắn hiện thân ngã bẹt ra đó, trong tay còn đang nâng niu đóa hoa lên cao, vừa ra được bên ngoài cánh cửa lập tức đóng lại, chuyến đi Vong Xuyên chính thức kết thúc.
Mình hắn đầy vết thương, rệu rã tay chân, ngửa người ra tuyết thở hổn hển thô nặng, hắn giơ đóa hoa trong tay ra trước mặt bật cười mừng rỡ.
Những người khác vây quanh hắn, Hữu Bạch đỡ cơ thể tàn tạ ngồi dậy, Hà Đức lập tức dùng thần lực trị thương cho hắn, thế nhưng lại bị hắn từ chối.
" Ta không sao, đừng phía hơi sức, vết thương này không trị khỏi một sớm một chiều được đâu
Đa tạ các ngươi, thật sự đa tạ tất cả đã giúp ta "
Lời cảm ơn mà từ trước đến giờ chưa một ai nhận được làm cho tất cả có chút khó xử, không một ai dám nhận thành ý của hắn.
" Ma thần xin đừng nói thế, đây là trách nhiệm của chúng thuộc hạ
Chúc mừng người tìm lại được ma hậu "
Lưu Ly quỳ rạp trên tuyết cúi đầu cung kính đáp, luôn là người duy nhất hiểu thế sự, nói lời nào cũng hợp tâm nam nhân kia.
Hắn cầm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-than-tai-thuong-van-nam-mot-giac-mong/2899939/chuong-144.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.