Mấy tháng sau, mùa xuân kéo đến cũng là lúc Y Ngạn hạ sinh, trong ngôi nhà nhỏ vang lên tiếng thở dốc và tiếng la đau đớn.
" Ngạn Nhi.... "
Bên ngoài là người đang hồi hộp chờ đợi, Tinh Vương Minh chàng ràng ở hành lang không ngừng, tay chân căng thẳng, sắc mặt trắng bệch như người lo âu quá độ.
Tiếng la thất thanh làm trái tim hắn quặn thắt tột cùng, không biết có bao nhiêu cơn đau nàng phải chịu ?
Nhất thời hắn chỉ muốn xông vào tận mắt xem xét, Hữu Bạch phải hết lời khuyên nhủ hắn.
" Chủ nhân, người bình tĩnh đi ạ, phu nhân phúc lớn sẽ không sao đâu, người đừng vào làm ảnh hưởng chuyện sinh nở "
Trong phòng lại có tiếng hét.
" Phu nhân, người hãy cố lên, đứa bé sắp ra rồi "
Ngày nàng sinh chính Lưu Ly là người đến giúp nàng, vật vã cùng nàng trong căn phòng. Huệ Anh cũng chạy đôn chạy đáu liên tục tiếp nước ấm vào trong.
Rất lâu sau, bên trong căn phòng cũng có tiếng khóc của trẻ con vang lên.
" Sinh rồi, sinh rồi, sinh rồi "
Hắn mừng rỡ không chờ được liền chạy vào trong, Lưu Ly trên tay bòng một bé trai thật kháu khỉnh, tươi cười nhìn hắn, nhún người cung kính.
" Chúc mừng người, phu nhân đã hạ sinh một bé trai "
Một cục bột còn đỏ hỏn, cái miệng nhỏ còn đang há to khóc lớn, khóc được một lúc liền cười tươi.
" Chủ nhân, người... "
Lưu Ly chưa kịp nói tiếp, hắn chỉ nhìn con một cái liền chạy xộc vào trong, để Lưu Ly tiếp tục lo liệu cho đứa bé.
Bảo bối của hắn sau sinh vì kiệt sức mà ngủ thiếp đi, hắn không dám gọi nàng dậy, trong lòng bộn bề lo lắng tự mình giúp nàng lau thân thể.
Hắn là một phu quân tốt, chuyện gì cũng đặt Y Ngạn lên hàng đầu, nàng mê mang hắn không dám rời nàng nửa bước, ở bên nàng chờ cho đến khi nàng tỉnh dậy.
Đứa bé đã được đặt cạnh nàng, oe oe lên vài tiếng, nàng nghiêng mặt nhìn con đầy hạnh phúc.
Chiếc mũi của nó giống hệt hắn, cao cao khí phách, nàng nhìn sao cũng chỉ thấy đứa bé này giống hắn hết 10 phần, khó tránh ghen tị.
" Con sinh ra mà chẳng có tí nào giống thiếp "
Y Ngạn cau mày hờn dỗi, hắn lập tức nói ngon nói ngọt dỗ dành nàng.
" Con còn nhỏ, sau này lớn lên chắc chắn sẽ có nét giống nàng
Đừng quá lo lắng, nàng hãy tịnh dưỡng cho khỏe đi, mọi việc đã có ta lo "
Cái miệng dẻo dễ dàng lấy lòng, Y Ngạn chính là thích cách hắn yêu sủng nàng. Trải qua không biết bao nhiêu thăng trầm mới có được bình yên, nàng quyết định đặt tên cho con là Minh Ngạn.
Minh Ngạn, tên của hai chữ cuối của nàng và hắn, quan trọng hơn cái tên này gắn liền với Minh Ngạn cung, nơi có nhiều hồi ức khó phai.
Xuân hạ thu đông đi qua, mái ấm gia đình vẫn chỉ vỏn vẹn có hai người, Minh Ngạn khi lớn lên cũng rời khỏi Y Ngạn và Vương Minh, chu du khắp nhân giang.
Nàng và hắn ẩn cư trong núi rừng, không còn ai tìm ra được tung tích của hai người.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]