Bàn tay hắn lướt dọc theo thân thể bởi vì trúng xuân dược mà nóng như lò sưởi của y.
Nghe thấy tiếng hít thở nặng nề của y mỗi khi bị chính mình chạm vào, Lục Dạ liền giống như đứa trẻ được cổ vũ, càng thêm quá phận.
Hắn dùng sức chen chân vào giữa hai chân y. Bàn tay bắt lấy cổ chân gầy gò kia, chậm rãi luồn vào trong y phục, mơn trớn phần da thịt mịn màng, nóng bỏng kia.
Chỉ là, khi bàn tay hắn vừa lướt đến đùi của y, thì một bàn tay không chút báo trước lại lấy thế sét đánh không kịp bưng tai mà bóp chặt cổ hắn.
"Khụ..." Ho khan một tiếng, Lục Dạ liền hoảng sợ nâng mắt nhìn khuôn mặt đang cách mình rất gần này.
Bàn tay của y tựa như gông xiềng, hung hăng siết chặt cổ hắn, ép tới hắn sắp không thở nổi.
Mái tóc y xõa tung lên khắp mặt mày, phượng nhãn đã sớm đỏ như máu tươi. Gương mặt trắng bệch không còn chút sinh khí, chỉ có một vệt máu là đặc biệt chói mắt giữa dung nhan phai nhạt kia.
Y cư nhiên lại bất chấp lời khuyên của Tiêu Dật, cưỡng ép vận dụng linh lực đem xuân dược bứt ra khỏi người!
"Lục Dạ, ngươi biết không, bổn tọa đã cho ngươi một cơ hội, chỉ là ngươi lại không biết trân trọng." Âm thanh của Kỉ Tình lạnh lẽo như băng, không chứa một tia tình cảm.
"Ngươi quá coi thường bổn tọa..."
"Đừng quên, sư tôn của ngươi, vĩnh viễn cũng là sư tôn của ngươi. Bổn tọa có thể cho ngươi mọi thứ, thì cũng có thể đoạt lại hết thảy."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483253/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.