Không thể nào, không thể nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ được!
Lúc này, thấy Kỉ Tình ngây người, Lục Dạ liền đã cười khẩy, nói tiếp :"Dù ngài không ưa thích hắn đi nữa, thì đó cũng không chối bỏ được việc ngài ưu ái hắn hơn ba người bọn ta."
"Kỳ thực, nếu không phải tên Độc Cô Vô Song đó vô ý nhìn thấy ta giết chết Thẩm Mị Nhi, thì ta cũng sẽ không đem huynh đệ bọn họ đuổi xuống núi sớm vậy đâu." Không để Kỉ Tình nói thêm điều gì, Lục Dạ liền đã tự mình trần thuật.
"Nhưng nếu đã có cơ hội, ta đương nhiên phải nắm bắt thật nhanh rồi."
Những lời này của hắn, cũng khiến Kỉ Tình sống lưng phát lạnh. Nếu hôm nay không phải Tiêu Dật đến Vọng Minh Cư, vừa vặn phát hiện ra y lúc y đang độc phát, thì e rằng hắn sẽ được như nguyện rồi.
Thành công đuổi hết ba vị sư huynh, trở thành cánh tay đắc lực của y, bầu bạn ở cạnh y đến hết đời.
Đương nhiên, một ngày thực lực của y vẫn còn, hắn khẳng định sẽ không dám quá phận. Nhưng đến khi độc đã ngấm sâu, không thuốc cứu chữa nữa, thì y sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, mặc cho hắn bày bố.
"Nhưng sư tôn, ngài cũng đừng lo lắng..." Lục Dạ bật cười, biểu cảm lại quay về lúc ban đầu, dịu ngoan như một con thỏ nhỏ, súc vật vô hại.
Từng bước một đi tới trước mặt y, hắn liền không chút sợ hãi đưa tay vuốt ve sườn mặt của y :"Dù ngài đã từng bị nam nhân khác chạm qua, nhưng không sao, ta không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483252/chuong-89.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.