Chương trước
Chương sau
Không thể nào, không thể nghe hắn hồ ngôn loạn ngữ được!
Lúc này, thấy Kỉ Tình ngây người, Lục Dạ liền đã cười khẩy, nói tiếp :"Dù ngài không ưa thích hắn đi nữa, thì đó cũng không chối bỏ được việc ngài ưu ái hắn hơn ba người bọn ta."
"Kỳ thực, nếu không phải tên Độc Cô Vô Song đó vô ý nhìn thấy ta giết chết Thẩm Mị Nhi, thì ta cũng sẽ không đem huynh đệ bọn họ đuổi xuống núi sớm vậy đâu." Không để Kỉ Tình nói thêm điều gì, Lục Dạ liền đã tự mình trần thuật.
"Nhưng nếu đã có cơ hội, ta đương nhiên phải nắm bắt thật nhanh rồi."
Những lời này của hắn, cũng khiến Kỉ Tình sống lưng phát lạnh. Nếu hôm nay không phải Tiêu Dật đến Vọng Minh Cư, vừa vặn phát hiện ra y lúc y đang độc phát, thì e rằng hắn sẽ được như nguyện rồi.
Thành công đuổi hết ba vị sư huynh, trở thành cánh tay đắc lực của y, bầu bạn ở cạnh y đến hết đời.
Đương nhiên, một ngày thực lực của y vẫn còn, hắn khẳng định sẽ không dám quá phận. Nhưng đến khi độc đã ngấm sâu, không thuốc cứu chữa nữa, thì y sẽ rơi vào vạn kiếp bất phục, mặc cho hắn bày bố.
"Nhưng sư tôn, ngài cũng đừng lo lắng..." Lục Dạ bật cười, biểu cảm lại quay về lúc ban đầu, dịu ngoan như một con thỏ nhỏ, súc vật vô hại.
Từng bước một đi tới trước mặt y, hắn liền không chút sợ hãi đưa tay vuốt ve sườn mặt của y :"Dù ngài đã từng bị nam nhân khác chạm qua, nhưng không sao, ta không ngại."
"Cút! Ngươi không ngại, nhưng ta ngại!" Kỉ Tình không chút lưu tình hất văng tay hắn, biểu cảm chán ghét như ăn nhầm ruồi bọ.
Nhìn vẻ mặt của y bây giờ, Lục Dạ liền mím chặt môi. Dù cho đã sớm lường trước kết quả này, nhưng đến khi tận mắt đối diện, hắn mới cảm thấy đau nhói trong lòng.
Thì ra, cảm giác bị người mình yêu ghét bỏ, chính là như vậy...
Nhưng Lục Dạ cũng không phải là loại người tâm thủy tinh, dễ bị đả động. Một khi đã làm điều gì, hắn đều sẽ không bao giờ hối hận.
Trên mặt Lục Dạ không có chút e ngại hay chột dạ nào, trong mắt chỉ có vô tận hắc ám, chậm rãi đem hình ảnh phản chiếu của y nuốt trọn. Hắn nở một nụ cười lạnh, có phần vặn vẹo điên cuồng.
"Không sao, nếu đã không phải người mà sư tôn yêu thích nhất. Ta có thể trở thành người mà ngài hận nhất a. Dù sao kết quả cũng đều giống nhau..."
Sư tôn mỗi ngày đều sẽ nhớ tới hắn, mỗi thời mỗi khắc đều nhớ đến những việc hắn làm... Dù cho nỗi nhớ này là dựa trên phẫn hận đan dệt mà thành.
Nhìn Lục Dạ điên cuồng, đã sớm bị ganh ghét cùng oán khí chi phối trước mặt mình. Kỉ Tình chỉ có thể ảo não thở dài một hơi, rũ mi thì thào :"Ngươi điên rồi."
Không phải chất vấn, mà chỉ là một câu cảm khái vô cùng bình thản.
"Đúng vậy, ta đã điên. Bắt đầu từ ngày ở trong nhà tranh, tận mắt chứng kiến mẫu thân bị người ngược sát, Lục Dạ đã sớm chết. Kẻ còn sống, chỉ là một ác quỷ điên điên dại dại."
"Hắn ganh ghét hết thảy những thứ tốt đẹp trên thế gian này. Cảm thấy bản thân đáng thương, cảm thấy thống hận thói đời bất công. Nhưng trên thực tế, thế giới này lại không nợ hắn gì cả..."
Kỳ thực, ngày đó ở trại nô lệ, thiên địa đã rũ lòng thương ban cho hắn ánh sáng, mong muốn cứu rỗi hắn.
Chỉ là hắn không biết trân trọng, tự tay phá vỡ hết thảy mà thôi.
"Lục Dạ..." Kỉ Tình hé miệng, vô số lời răn dạy đều bị cái hôn của hắn nuốt sạch.
Bàn tay to lớn của hắn bao trùm mắt y, không muốn nhìn thấy sự căm hận hay chán ghét bên trong đó.
Hắn thích đôi mắt này. Nhưng không thích cách y dùng nó nhìn chính mình.
Lưỡi của hắn cướp đoạt trong khoang miệng của y, lại bị y không chút do dự cắn xuống. Đau đớn khiến động tác của hắn hơi dừng lại. Nhưng rất nhanh, mặc cho huyết tinh đang giao thoa giữa môi lưỡi cả hai, hắn vẫn không hề buông y ra.
Bởi vì khi nãy ở bên ngoài nghe lén lời Tiêu Dật nói, biết rõ Kỉ Tình sẽ không dám loạn dùng linh lực, nên lúc này, Lục Dạ mới dám to gan lớn mật như vậy.
Lục Dạ rời đi, để lại một sợi chỉ bạc kéo dài giữa môi lưỡi đôi bên. Ngay khi Kỉ Tình chưa kịp phản ứng, hắn liền đã nhét một viên đan dược vào trong miệng của y.
Đan dược vừa vào miệng liền đã lập tức trôi xuống thực quản, chỉ có hương thơm nhàn nhạt là còn quanh quẩn nơi chót lưỡi, khiến y tức giận cắn chặt răng :"Ngươi cho ta uống thứ gì?"
"Sư tôn đừng sợ, không phải là độc dược nguy hiểm gì đâu."
Đây chỉ là một loại xuân dược hắn vừa chế tạo ra, vẫn còn chưa kịp đặt tên.
Dù sao, so với sư tôn cứng ngắc như khúc gỗ, hắn vẫn là thích y chủ động một chút.
Nghe hắn nói vậy, Kỉ Tình không chỉ không yên tâm, trái lại còn hoảng hốt nhiều hơn. Ngay lập tức liền bò tới góc giường, không ngừng nôn mửa.
Mặc dù không muốn, nhưng y vẫn phải thừa nhận Lục Dạ xác thực là một thiên tài trong giới dược sư.
Dù thứ hắn luyện, chín thành đều là vì y lượng thân mà làm.
Cố gắng nhưng không tài nào đem độc dược nôn ra, mắt thấy Lục Dạ sắp tới gần. Kỉ Tình liền hạ quyết tâm, lăn một vòng xuống giường, nhanh chóng bò tới giữa phòng, không chút chậm trễ chống tay đứng dậy.
Thế nhưng, Kỉ Tình chỉ mới kịp phóng ra vài bước chân, thì hạ bụng đã bất ngờ dâng lên một luồng hỏa khí, khiến hai chân y vô lực, trực tiếp ngã quỵ trên đất.
Phía sau lưng chính là tiếng bước chân nhàn nhã, không nhanh không chậm như đang tản bộ của Lục Dạ.
Y biết, hắn bây giờ nhất định là đang thưởng thức bộ dạng giãy giụa trong vô vọng của y. Tựa như mèo vờn chuột, thợ săn chơi đùa với con mồi.
Nhưng dù biết là vậy, Kỉ Tình vẫn không ngừng cố gắng lê thân tiến về trước. Mười ngón tay ma sát trên đất, cũng bắt đầu phá da chảy máu.
Lục Dạ đi tới, trực tiếp chặn đứng đường thoát của Kỉ Tình. Hắn ngồi xổm xuống trước mặt y, bắt lấy cánh tay y. Đem từng đầu ngón tay tinh xảo kia ngậm vào, đem máu tươi bên trên liếm sạch.
"Sư tôn thật không ngoan."
**Bắt đầu đếm ngược 4000 năm được rồi đó cả nhà~
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.