Cảm nhận hơi ấm từ trên người y truyền tới, Lục Dạ phảng phất lại trở về hai năm trước, lúc mẫu thân còn sống, bà cũng thường ôm hắn như thế này.
Đang ôm Lục Dạ, đợi mãi không thấy hắn trả lời, Kỉ Tình liền hơi rũ mi. Nào ngờ, lại vô tình đối diện với thụy nhan của hắn.
Hắn rúc vào trong lòng y, hai mắt nhắm lại, gương mặt là một mảnh an tường. Nhìn hắn, tâm Kỉ Tình liền mềm nhũn. Môi hơi hé mở, nhưng rốt cuộc cũng không đẩy hắn ra.
Được rồi, chỉ là một đứa trẻ thôi, thích nằm liền để hắn nằm đi.
Kỉ Tình hơi nhích người, để Lục Dạ có thể nằm thoải mái hơn. Bàn tay lại chậm rãi giúp hắn thuận sống lưng.
Từ từ, y cũng có phần buồn ngủ. Cuối cùng liền úp sấp lên bàn.
Ánh chiều dương xuyên qua khe cửa, phảng chiếu lên thân ảnh cả hai, tường hòa mà ấm áp.
-------------------------------
Cách ngày từ Tiêu gia trở về cũng đã hơn nửa tháng.
Nhà gỗ đã được dỡ bỏ. Cố Thừa Trạch cũng tìm người đến xây dựng một tòa trạch viện theo thiết kế mà hắn vẽ ra.
Chưa đến ba ngày, trạch viện liền đã được xây xong.
Nhưng bởi vì Cố Thừa Trạch tính toán kỹ lưỡng từng chút một ( kỳ thật là nơi nơi tiết kiệm ). Nên phong cách của trạch viện cũng nghiêng về trang nhã hơn là sa sỉ, hào hoa.
Khi Cố Thừa Trạch gợi nhắc việc đề tên cho trạch viện, Kỉ Tình nghĩ một lát, cuối cùng liền đề ra ba chữ long phi phượng vũ : Vọng Minh Cư - mỗi ngày đều hướng về ánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-su-xuong-nui/1483186/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.