Chương trước
Chương sau
Editor: Tiêu Tương
Tích Phong bay trên không trung, trợn mắt nhìn con chim đần kia.
Hắn không đứng ở trên lưng của nó, nó chung quy sẽ không có cách gây họa để báo thù nữa!
Tích Phong đang dương dương đắc ý mà nghĩ, thì thấy Hỏa Phượng kêu to hai tiếng, giương hai cánh ra đập loạn, cuồng phong nổi lên từng trận, khiến người ta không thể mở nổi mắt. Nhất là Lạc Băng và Diệp Tuyết đứng đối diện với nó, thân thể lập tức lảo đảo. Suýt chút nữa bị gió thổi bay!
Lạc Băng chỉ cảm thấy trước ngực trống rỗng, Diệp Tuyết đã bị Hỏa Phượng ngậm ở trong miệng.
Hỏa Phượng hất đầu, vừa vặn ném nàng lên trên cổ. Diệp Tuyết vội vàng dùng cả tay lẫn chân, bám chặt lấy. Ngay sau đó, Hỏa Phượng gào thét, cõng Diệp Tuyết bay vào trong mây trắng......
Chứng kiến một màn vừa rồi, Yêu Vương và Ma Quân đầu tiên là sững sờ, không biết vì sao, sau đó cùng nhau hoàn hồn, một người ngự phong bay lên, một người vội vàng gọi Dực Hổ đuổi sát theo sau...... di,e.nd;an. l/eq;uy,don
Chuyện càng kỳ lạ hơn chính là, Hỏa Phượng cũng không bay xa, mà ngay khi nghe thấy tiếng hổ gầm ở phía sau, lập tức quay đầu bay trở lại, cũng thật nhẹ nhàng thả Diệp Tuyết xuống trên mặt đất. Xong xuôi, lắc lư trên không trung hai vòng, hình thể dần dần bị thu nhỏ lại, màu sắc phát ra càng trở nên tươi đẹp, lực lượng tinh thần của đầu Phượng này so với vừa rồi càng lớn hơn...... Tóm lại một câu, sau khi Tiểu Hồng biến trở về nguyên hình là Chu Tước thì bất kể là phương diện nào cũng đều mạnh hơn so với lúc trước.
Thấy tình hình đột nhiên thay đổi, Lạc Băng dự cảm được cái gì đó. Ánh mắt của Chu Tước, giờ phút này đang nhìn tọa kỵ của hắn mà không hề chớp mắt.
Tọa kỵ của Yêu vương là do Chu Tước biến ảo thành, chẳng lẽ tọa kỵ của mình cũng vậy......
Lạc Băng còn chưa suy đoán xong, Dực Hổ dưới thân của hắn đã dùng hành động thực tế chứng minh.
Ngẩng đầu lên trời gầm lên hai tiếng, rung trời lở đất. Chân trước chồm lên, Lạc Băng thông minh lật người đi xuống, để tránh bị tọa kỵ của mình hất văng xuống mà mất thể diện.
Thân thể thoáng cái trở nên to lớn, hai cánh trên lưng vỡ thành bột phấn màu trắng, rơi trên thân hổ, thần thú Bạch Hổ đột nhiên xuất hiện.
"Thì ra đây chính là Bạch hổ." Vào giờ phút này, rốt cuộc Tích Phong cũng đã hiểu rõ nguyên nhân khiến Tiểu Hồng vừa rồi liên tiếp bất thường, cũng chỉ là vì muốn dụ Ma Quân gọi tọa kỵ của hắn ra mà thôi!
Một chim, một hổ lấy hình ảnh thật sự của mình trở lại trước mặt chủ nhân.
"Tích Phong, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Khi biết tọa kỵ của mình là một trong tứ đại Thần Thú thì hắn thật sự lấy làm kinh hãi, nhưng rất nhanh liền hiểu ra, lần này đối phương tới Ma giới, hình như chính là đặc biệt đến tìm tọa kỵ của mình.
"Không có gì, chỉ là muốn mượn một chén máu từ trên thân Bạch hổ."
"Mượn? Vậy ngài định trả như thế nào đây?" Hắn đây là đang thu thập máu của tứ đại Thần Thú sao?
Khi tứ Thần Thú đơn độc xuất chiến, pháp lực ngang nhau. Nhưng khi tứ đại Thần Thú tập hợp thành một khối, sẽ có thể bộc phát ra năng lực không cách nào tưởng tượng được. Mà khi hòa máu của Tứ Thần Thú lại với nhau, thường sẽ sinh ra hiệu quả không thể tưởng được! Cho nên...... Hắn mới không phối hợp đưa máu của Tiểu Bạch cho hắn như vậy đâu.
"Ngươi muốn ta trả như thế nào cũng được." Biết rõ đối phương tuyệt đối sẽ không dễ dàng đưa máu của Bạch hổ cho hắn như vậy, nhưng mặc kệ như thế nào, hắn cũng phải có được máu trong tay.
"Thế nào cũng được? Nếu ta nói là muốn ngươi phục vụ quên mình để trả, vậy cũng được chứ?"
“Tuyệt đối không có khả năng."
"Vậy chúng ta cũng không còn gì để nói, lần khác gặp lại, không tiễn." Lạc Băng vuốt ve cái trán của Bạch hổ, chữ vương thật lớn rất có uy phong.
"Ngươi chờ đó, ta sẽ quay lại lấy." Nếu đã biết Bạch hổ ở đây, hắn sẽ không sợ nó chạy mất. Còn nhiều biện pháp, từ từ suy nghĩ, hắn cũng không tin vẫn không lấy được máu của nó.
Vốn nhìn Hỏa Phượng to lớn như vậy quen rồi lớn, hiện tại mặc dù không tính là quá nhỏ, nhưng vẫn khiến Tích Phong không đành lòng dùng nó làm tọa kỵ nữa. Hắn cưỡi gió bay lên, ý vị sâu xa liếc nhìn Diệp Tuyết trong ngực Ma Quân, hét lên một tiếng rồi bay đi. Chu Tước hót véo von, đuổi theo phía sau. di,e.nd;an.l/eq;uy,don
Một người một chim, rất nhanh liền biến mất không thấy......
"Tuyết Nhi, đói bụng chưa? Ta dẫn nàng đi dùng bữa." Lạc Băng kéo tay của nàng, dẫn theo nàng từ nóc nhà nhẹ nhàng bay xuống. Thật là uất ức cho nàng rồi, hắn vừa về tới đã bị công việc quấn thân, để mặc nàng ở chỗ này không quan tâm, thật là đáng chết: "Muốn ăn cái gì?"
"Bất kỳ cái gì cũng được." Diệp Tuyết sờ sờ bụng, đúng là rất đói.
"Được."
......
Tích Phong vội vã trở về Yêu Giới, Thần Điểu Chu Tước nhảy nhót, đi theo phía sau, làm người khác đặc biệt chú ý.
"Đại Vương." Thấy Yêu Vương trở lại, Hoa Cơ vội vàng nghênh đón: "Có tiến triển gì không?"
"Tìm được Bạch Hổ rồi." Tích Phong đi thẳng vào trọng điểm nói: "Chỉ là có thể lấy được máu của Bạch Hổ hay không, thì phải trông vào ngươi rồi." Trên đường về đây hắn đã từng nghĩ, trước mắt người có thể khiến cho Lạc Băng ngoan ngoãn dâng lên máu của Bạch Hổ, khẳng định chỉ có thể là Diệp Tuyết. Mà nếu muốn Diệp Tuyết mở miệng giúp một tay, còn phải xem quan hệ giữa Hoa Cơ với nàng  sâu tới đâu, có đủ thân mật hay không rồi!
"Thần thiếp?" Hoa Cơ chỉ chỉ chính mình, tỏ vẻ nghi ngờ.
"Đúng, lại đây, Bổn vương nói cho ngươi biết nên làm thế nào......"
......
Một canh giờ sau, Hoa Cơ thu xếp xong xuôi thì lên đường.
Khi nàng đến Ma giới, Diệp Tuyết đang luyện tập Ngự Kiếm Phi Hành dưới sự chỉ dẫn của Ma Quân.
"Lên!" Nàng đang vững vàng đứng ở trên thân kiếm, phát lệnh: "Qua trái, lên trên, dừng." Từng lệnh, đều hoàn thành rất đúng tiêu chuẩn.
Lạc Băng đứng ở bên cạnh, rung động với năng lực tiếp thu học tập như thần của nàng.
Ngự Phong Phi Hành, hắn chỉ dạy một lần, nàng đã có thể từ một suy ra ba,  tất cả bí quyết đều được suy nghĩ thông suốt.
Tu vi hơn 400 năm, mà một chút pháp thuật cũng không có, đã khiến hắn vô cùng bất ngờ; chỉ với tu vi hơn 400 năm, năng lực học tập của nàng đã có thể nhanh như vậy, lại càng khiến hắn bất ngờ hơn! di,e.nd;an.l/eq;uy,don
"Như thế nào, ta bay không tệ chứ?" Sau vài lần luyện tập, Diệp Tuyết liền bắt đầu đắc ý.
Vốn tưởng rằng thuật ngự kiếm rất khó nắm bắt, không ngờ lại đơn giản như vậy. Xem ra, những thứ pháp thuật lợi hại gì gì đó, cũng sẽ rất dễ học thôi.
"Rất tốt." Lạc Băng rất đứng đắn khen.
"o(n_n)o~" Người nào đó vui vẻ đến ngay cả mình là ai cũng sắp quên mất.
Bầu trời truyền đến tiếng cưỡi gió, Lạc Băng đưa tay ra vẽ lên không trung một cái, những bông tuyết bay múa được ban cho sinh mạng.
Tuyết tụ tập thành khối, biến ảo thành một chiếc mũi tên nhọn, bắn tới giữa không trung.
Hoa Cơ vội vàng né qua bên cạnh, trong lúc vội vàng tránh mũi tên, thân thể cũng mất đi thăng bằng, rơi từ không trung xuống: "Tuyết Nhi muội muội cứu ta......"
"Hoa Cơ tỷ tỷ?" Diệp Tuyết vội vàng ngăn lại đòn đánh tiếp theo của Ma Quân, ngự kiếm bay lên, đưa tay đón người đang rơi xuống. Nhưng nàng thật sự đã đánh giá quá cao năng lực của bản thân, một người bay cảm thấy rất đơn giản, nhưng mà muốn đỡ được người khác, lại không dễ dàng như vậy.
Lực trùng kích vô cùng lớn từ trên kiếm lập tức đánh tới nàng......
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.