Editor: Tiêu Tương
Tích Phong dùng bí quyết ẩn thân cho hắn và Hỏa Phượng, nếu không, ở bên trong thế giới trắng thuần này, một đoàn màu đỏ bay trên không trung, muốn người khác không chú ý cũng khó!
Nhưng mặc dù vậy, những Ma tộc có đạo hạnh cao thâm, vẫn nhận ra có khí tức khác thường xuất hiện. Nên nhớ, đứng trong đại điện bàn chuyện đại sự với Ma Quân vốn là những Ma Tướng rất đặc biệt, đám người ngẩng đầu, ánh mắt xuyên qua ngói lưu ly trên nóc nhà, nhìn bầu trời mờ mịt mà tìm tòi nghiên cứu.
"Ma Quân, ở trên có dị tộc......" Một người bốn tay, đầu có sáu mắt dẫn đầu mở miệng. Đại khái bởi vì nhiều mắt, nên thị lực của hắn từ trước đến nay vẫn luôn là tốt nhất trong số chúng Ma.
Lạc Băng khoát tay, ngăn lời nói tiếp theo của thủ hạ: "Ta biết."
Lúc này đã nằm ngoài dự đoán của hắn rất nhiều, không nghĩ ra được ngoài tình yêu, thì còn cái gì có thể khiến một người cố chấp như thế, lại có thể tìm tới đây nhanh như vậy. Đến còn chưa tính, vậy mà còn không thèm để mắt đến thực lực của Ma Tộc bọn hắn, dám một người một ngựa ra trận.
Tích Phong này không sợ mình sẽ giam giữ hắn, sau đó nhốt hắn ở Ma giới, cũng nhân tiện lấy đi vị trí yêu vương của hắn sao?
"Cứ bình tĩnh, chớ nóng vội." Cũng đã tới đây rồi, chẳng lẽ còn sợ hắn đột nhiên chạy mất sao? Trước tiên nhìn một chút, xem rốt cuộc hắn muốn làm gì rồi hãy nói.
Ma Quân đã nói như vậy, chúng Ma chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lệnh, yên lặng chờ đợi.
Một tay Lạc Băng chống đầu, nghiêng người dựa vào long ỷ được điêu khắc từ khối đá băng, phía trên là chín con rồng băng với các tư thế khác nhau, trông rất sống động, giống như sau một khắc sẽ từ trên ghế ra ngoài, bay lên trời.
......
Tích Phong cưỡi Hỏa Phượng lượn vòng trên bầu trời Ma giới, một vòng lại một vòng, nhưng không có tình huống gì sảy ra. Lúc đầu, hắn cảm thấy đây chính là ám hiệu giữa các thần thú, lượn đến số vòng nhất định, là có thể gọi một con khác ra ngoài. Nhưng sau đó hắn dần dần hiểu rõ, chuyện cũng không phải như vậy. Đầu hắn bị quay đến choáng váng, xung quanh vẫn không có gì sảy ra! di,e.nd;an.l/eq;uy,d0n
"Tiểu Hồng, rốt cuộc ngươi muốn làm gì?" Tích Phong mất kiên nhẫn, con chim này, không phải sẽ nhân cơ hội này báo thù một chén máu vừa rồi chứ?
Hỏa Phượng không để ý đến, tiếp tục lượn vòng.
"......" Được rồi, hiện tại, có bản lãnh làm phản, dám đùa bỡn chủ tử nhà mình: "Dừng lại cho ta." Còn tiếp tục lượn vòng thêm nữa, thức ăn trong dạ dày hắn đều sẽ bị phun ra mất.
Cũng không biết có phải là bị một tiếng quát lớn của hắn dọa sợ rồi hay không, Hỏa Phượng thu đôi cánh, trực tiếp lao xuống cung điện phía dưới......
"Ta nói......" Tích Phong còn chưa nói xong một câu, bỗng nhiên, Hỏa Phượng đã lao vào nóc cung điện, phát ra một tiếng nổ lớn. Nếu không phải tốc độ của hắn mau, né tránh nhanh một bước, giờ phút này có lẽ đã ngã nằm sấp trên nóc nhà rồi: "Có phải ngươi điên rồi không?"
Thấy Hỏa Phượng lắc đầu, tinh thần phấn chấn kêu to hai tiếng, Tích Phong tức đến đen mặt. Từ khi đến Ma giới, con chim ngu ngốc này đã không bình thường. Nó làm như vậy, là muốn cho tất cả người của Ma giới đều biết Yêu Vương hắn tới đây sao?
Hắn trợn mắt nhìn nó, nó ngẩng cao đầu bất mãn nhìn lại......
Diệp Tuyết ngồi ngủ ở trên ghế, không biết đã qua bao lâu, chỉ nghe thấy một tiếng nổ thật lớn truyền đến từ trên đỉnh đầu, sau đó là một ít ngói vỡ rớt xuống, rơi trên cái bàn tròn cách đó không xa, nơi kia vốn là ngói, lúc này lại xuất hiện thêm một lỗ hỏng lớn bằng bồn tắm. Nàng sợ hãi co rụt cổ lại, thật may là nàng ngồi ở bên cạnh, nếu không những mảnh vỡ của ngói lưu ly này cũng có thể nện chết nàng. Yên lặng một lát, thấy phía trên cũng không có động tĩnh gì, mà chỉ truyền đến mấy tiếng chim êm tai, nàng mới can đảm ngẩng cổ lên xem rốt cuộc là thứ gì......
Vừa nhìn, ánh mắt nàng lập tức bị làm cho nhìn thẳng......
Yêu Vương hắn...... Tại sao lại ở đây? Hơn nữa còn đang mắt to trừng mắt nhỏ với tọa kỵ của hắn!
Chẳng lẽ......
Lòng nàng thoáng hồi hộp.
Là tới tìm nàng?
Nàng không hề muốn trở về với hắn, nhưng nàng lại rất rất muốn biết tình hình bây giờ của Ưng Vương thế nào!
"Uy......" Diệp Tuyết phất tay, muốn lên tiếng gọi hắn. Lại thấy một bóng dáng trắng như tuyết vụt qua bên cạnh, sau đó đứng đối diện với Tích Phong. Lời nói của nàng vừa đến miệng, đành miễn cưỡng nuốt trở về.
"Yêu Vương đại giá quang lâm, vậy mà không thông báo trước một tiếng, để ta bố trí yến tiệc chiêu đãi." Không biết Lạc Băng vô tình hay cố ý từ lỗ hổng chỗ nóc nhà nhìn vào trong phòng, thấy Diệp Tuyết ngồi ở trên ghế nhìn hắn, trong lòng mới thở phào nhẹ nhõm.
Hắn thế nào cũng không ngờ tới, đang yên đang lành, Hỏa Phượng bay lượn trên cao lại đột nhiên lao xuống, lại còn trùng hợp lao vào nóc phòng của Tuyết Nhi. Nếu như nàng có mệnh hệ gì, ngay cả bản thân mình hắn cũng sẽ không tha thứ!
"Ma Quân quá khách sáo rồi, lần này bổn vương đi ngang qua. Chỉ vì Tiểu Hồng nhà ta mệt mỏi quá mức, mới không cẩn thận té rớt xuống." Chỉ với hai, ba câu nói, đã tỏ rõ lập trường, phủi sạch quan hệ. Hắn như vậy, chính là muốn nói rõ cho Lạc Băng biết, lần này hắn đến đây, cũng không phải vì chuyện của Tuyết phi. Mặc dù từng nói muốn giết hắn, để báo mối thù bị đóng băng, nhưng thời cơ chưa chín muồi, hiện tại hắn còn có chuyện quan trọng hơn phải làm. di,e.nd;an. l/eq;uy,don
Đại trượng phu có thể co cũng có thể dãn, việc báo thù, ngày khác tính cũng không muộn! Hơn nữa thấy hắn thật lòng yêu thích Diệp Tuyết, cho nên cũng không cần lo lắng hắn sẽ gây bất lợi cho nàng. Chỉ cần nàng sống thật tốt, để nàng ở bên ngoài mấy ngày thì đã sao?
"Nếu đã như vậy, hình như cũng không phải lúc để ta mời ngài xuống dưới ngồi uống trà rồi, vậy không tiễn, Yêu Vương đi thong thả." Lạc Băng đưa tay làm thành động tác mời. Hành động này nhìn qua rất lịch sự, kì thực là hạ lệnh đuổi khách!
Mâu thuẫn giữa các cao tầng chính là như vậy. Rõ ràng hai người đã sớm bất hòa, vậy mà vẫn giả bộ ra vẻ nho nhã lễ độ. Ngoài mặt tôn trọng nhau như khách, nhưng thật ra trong lời nói lại là ý châm biếm, mỉa mai, khẩu phật tâm xà.
"Ma Quân khách khí rồi." Tích Phong nhún người nhảy lên lưng Phượng, thúc dục Hỏa Phượng bay đi.
Nhưng không ngờ là, hôm nay Hỏa Phượng đến cùng vẫn dị thường khó bảo, bay vút lên trời, sau đó nhanh chóng đáp xuống, vọt thẳng về phía Ma Quân......
Nhưng Ma Quân là người như thế nào. Sao có thể dễ dàng bị Hỏa Phượng lao vào như thế?
Nhẹ nhàng linh hoạt tránh qua bên cạnh, thuận lợi né tránh.
Đáng tiếc ngói lưu ly thượng hạng lại bị đụng nát một mảng lớn, nửa nóc nhà bị sụp xuống.
"A......" Nửa bên nóc nhà rớt xuống, mảnh vụn văng ra khiến Diệp Tuyết sợ hãi đến mức hét ra tiếng.
"Tuyết phi?" Con ngươi Tích Phong căng thẳng, ghé đầu nhìn xuống......
Quả nhiên là nàng!
Lạc Băng liền tung người một cái nhảy xuống, sau đó ôm eo của nàng, dẫn theo nàng đến nóc nhà. Thay vì để Yêu Vương nhớ thương, không bằng trực tiếp che chở nàng ở bên người, để xem hắn còn có thể làm gì!
"Tuyết Nhi nàng không có sao chứ? Có bị dọa sợ hay không?"
"Không có...... Không có việc gì." Diệp Tuyết lúng túng cúi đầu. Thật là không có tiền đồ mà, mỗi lần bị Lạc Băng ôm, đều không nhịn được mà chìm đắm trong trong lồng ngực của hắn. Nói thật, băng lạnh như vậy ôm nàng trong ngực, có cái gì mà mê luyến chứ? d I e N
[email protected] l E q U y d0n
"Vậy thì tốt." Sau khi chắc chắn nàng thật không có việc gì, Lạc Băng mới một lần nữa dời mắt đến chuyện của Tích Phong bên kia: "Yêu Vương, xem ra nhà ngươi nên tìm tọa kỵ mới để thay thế rồi."
"Chuyện này không cần ngươi quan tâm." Thấy dáng vẻ ngoan ngoãn vâng lời của Diệp Tuyết khi núp ở trong ngực đối phương, lòng của Tích Phong đã vô cùng khó chịu. Không còn vẻ ôn hòa nhã nhặn, vào giờ phút này, hắn có thể nhịn không đánh người đã là cực hạn rồi. Đá một cái lên thân con chim đần độn nào đó đang hả hê ở bên cạnh, hắn cưỡi gió lên: "Trở về cho ta, nếu còn dám gây chuyện lung tung, ta sẽ một đao xử lý ngươi. Đi......"