Dùng điểm tâm với Tô Linh Phong xong, Tá Dịch cũng không quấn lấy nàng nói chuyện mà rất biết điều rời Lâm Phong Uyển, Tô Linh Phong nhìn bóng lưng Tá Dịch thì mày nhíu lại như có điều suy nghĩ.
Hứa Nặc thu dọn bàn ăn xong liền đứng trước mặt Tô Linh Phong, muốn nói lại thôi, Tô Linh Phong lại không cho nàng cơ hội mở miệng, liếc mắt nhìn nàng một cái rồi thản nhiên nói: “Ta xuống tầng hầm, không có việc gì đừng tới quấy rầy ta.”
Hứa Nặc sửng sốt một chút rồi vội vàng gật đầu đáp: “Vâng, tiểu thư, Hứa Nặc biết rồi”
Tô Linh Phong không nhiều lời nữa, ôm Đoàn Tử đi tới tầng hầm luyện tập thuật luyện kim của nàng, Tiểu Bạch đương nhiên là bay theo phía sau Tô Linh Phong, chẳng qua nó hơi ủ rũ, vẻ mặt hơi đần, dáng vẻ rất là phiền muộn.
Vừa rồi Đoàn Tử hôn Tá Dịch, không biết tại sao trong lòng nó cảm thấy rất khó chịu nên liền gào lên với Đoàn Tử, nhưng Đoàn Tử chỉ tặng cho nó một ánh mắt xem thường rồi liền không thèm để ý đến nó nữa, thật tứ chết bản Long ta rồi!
Đi vào tầng hầm, Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong lấy một viên bảo thạch minh liệu đỏ rực trong nhẫn trữ vật ra, nó lập tức khôi phục trạng thái phấn khởi, một đôi mắt rồng chợt lóe ký hiệu _, miệng chảy nước miếng, hàm hồ nhào tới: Bảo thạch của ta, Bảo thạch đẹp quá…"
Đoàn Tử xem thường bĩu môi hừ một tiếng: “Hừ! Tham tiền! Rồng thối.”
Tô Linh Phong đặt bảo
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556965/chuong-191.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.