"Chúng ta đi thôi." Tô Linh Phong vỗ vỗ bụi bặm căn bản không tồn tại trên người, dẫn đầu đi ra ngoài đám người.
Tá Dịch, Hứa Nặc im lặng không lên tiếng đuổi theo bước chân của Tô Linh Phong.
Mọi người tự động tự giác tách ra hai bên, nhường cho bọn họ một con đường.
"Mẹ thật lợi hại, mẹ thật uy vũ..." Đoàn Tử xem kịch đến phát ghiền, sớm đã quên cuộc cãi nhau với Tiểu Bạch, ôm cổ Tô Linh Phong tận lực cọ cọ.
Tâm tình Tô Linh Phong không tệ, giống như đùa bỡn đưa tay gãi gãi lên người Đoàn Tử, Đoàn Tử nhất thời bị ngứa cười "khanh khách".
Hứa Nặc còn chưa bao giờ nghe Đoàn Tử mở miệng nói chuyện bao giờ, giờ phút này nghe thấy tiếng cười của Đoàn Tử, không nhịn được hoài nghi hai mắt nhìn Đoàn Tử, trong lòng âm thầm kỳ quái, thứ nhỏ bé không biết là ma thú gì, vậy mà âm thanh vừa mới phát ra, sao lại giống tiếng cười của trẻ con như vậy?
Tiểu Bạch thấy Tô Linh Phong gãi Đoàn Tử, mắt rồng trừng lên, ngơ ngác một hồi lâu mới lấy lại tinh thần, sau đó bĩu cái môi nhỏ, giọng điệu chua xót hừ một tiếng: "Hừ! Đồ nịnh bợ! Con thú ngu ngốc hạ đẳng chỉ biết làm nũng!"
“Mẹ yêu Đoàn Tử, là ngươi ghen tị với ta!" Lúc này đến phiên Đoàn Tử tự mãn, cọ cọ vào người Tô Linh Phong, giống như thị uy liếc mắt nhìn Tiểu Bạch một cái, rồi lại cọ cọ Tô Linh Phong một cái...
Tiểu Bạch tức giận hừ hừ quay đầu rồng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556789/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.