"..." Mới tỉnh ngủ đã đòi ăn, quả nhiên là nàng đang nuôi một con heo.
Tô Linh Phong chau mày, thầm suy tư, không biết liệu có nên thả thứ này ra hay không…
“Mẹ ơi, mẹ mẹ ơi, mở cửa ra đi mà, người ta đang đói lắm, đói lắm lắm luôn á mẹ… Đoàn Tử sắp chết đói rồi, Đoàn Tử thật đáng thương…” Thấy Tô Linh Phong không chút phản ứng, cái miệng hồng hồng bé xinh của Đoàn Tử bèn gào lên.
“Im…còn nói ta ồn ào nữa hả? Cái thứ thiểu năng như ngươi mới ồn ào nhất đấy! Hừ, cái đổ nhõng nhẽo, thiểu năng, tham ăn!” Tiểu Bạch nghe Đoàn Tử truyền âm gào khóc thì đảo mắt, bĩu môi khinh bỉ.
“Mẹ yêu ta nhất, ngươi ghen tị chứ gì.”
“Ta mà lại ghen tị với cái con thú ngu lâu dốt bền, chỉ biết hả họng ăn lại còn ham ngủ như ngươi á hả? Giỡn vừa thôi!” Tiểu Bạch nổi cáu.
“Ngươi đang ghen tị chứ gì! Ghen tị, ghen tị, ghen tị!”
“Im! Không cãi nhau nữa!” Tô Linh Phong chịu không nổi, phải quát cho chúng ngưng lại.
Sau đó niệm thầm chú ngữ triệu hoán, triệu hoán Đoàn Tử.
Tá Dịch thấy trên người Tô Linh Phong chợt hiện lên vòng sáng của triệu hoán trận thì không khỏi kinh ngạc trợn to hai mắt, nha đầu này thu ma sủng hồi nào cơ chứ? Lòng hắn bỗng khẽ động, chẳng lẽ thật là…
Phút chốc, một cục thịt màu ngà sữa hình viên cầu bật ra từ không trung, nó lập tức lao về phía Tô Linh Phong, áp sát lên mặt nàng dùng hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-kho-tan-tinh/2556767/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.