Chương trước
Chương sau
Trong mơ mơ màng màng, nàng vô lực ngăn cản Cảnh Hiên giúp  nàng bắt mạch.
Cảnh hiên hiểu sơ một chút y thuật, cũng chỉ có thể giúp nàng xem trước một chút.
Thân thể mệt mỏi, linh khí trống rỗng, còn có...... Hắn khiếp sợ mở to hai mắt, sau đó nhìn nàng......
"Nhược Khê, ngươi...... Ngươi chưa thành thân, làm sao lại......" Sao lại có thể có hỉ mạch?
Nhược Khê vốn đang hôn mê nhưng lúc nghe được những lời này của hắn, lập tức bị sợ đến hồn bay phách tán, nhanh chóng rút tay mình về, sắc mặt từ trắng xanh giờ trở nên trắng bệch. Nàng nhìn Cảnh Hiên, vẻ mặt từ từ biến thành sợ hãi.
Hai người cứ như vậy nhìn đối phương, giằng co, thân thể Nhược Khê bắt đầu run rẩy kịch liệt, nàng tỉ mỉ bảo vệ bí mật này, cuối cùng vẫn là bị phát hiện.
Nàng đột nhiên đứng dậy xuống đất, sau đó quỳ xuống không ngừng dập đầu: "Ta van ngài, van cầu ngài, đừng nói cho người khác biết chuyện này."
Nàng chết không có gì đáng tiếc, nhưng nếu như bởi vì chuyện này mà làm liên lụy tới Tinh Linh tộc, chẳng phải nàng sẽ phạm tội lớn sao. Hơn nữa Thương Mặc Tuyết chán ghét nàng như vậy, nhất định sẽ bắt nàng bỏ đứa bé này, dù là liều mạng, nàng cũng sẽ bảo vệ con của mình.
Cảnh Hiên vội vàng dìu nàng: "Ngươi đừng như vậy, ta sẽ không nói cho người khác biết."
Thấy nàng quỳ nghiêm trọng như thế, xem ra đã bị dọa sợ rồi.
Nhược Khê năn nỉ lôi kéo ống tay áo của hắn, "Nếu như chuyện này bị người khác biết, ta sẽ chết mất, ngài nhất định phải giữ kín bí mật này."
"Yên tâm đi, ta đồng ý ngươi." Nhìn ánh mắt Cảnh Hiên chân thành, dòng suy nghĩ của nàng từ từ tỉnh táo lại.
"Nhược Khê, ta bảo đảm với ngươi, tuyệt đối sẽ không đem chuyện này nói cho bất luận kẻ nào, chỉ là ngươi không thể không vì mình tính xem, ngươi có thể có thể lừa gạt được nhất thời, nhưng không lừa được cả đời, nhìn mạch tượng hình như đã mang thai được ba tháng, về sau bụng sẽ từ từ lớn, ngươi định giấu giếm như thế nào, nếu đứa bé ra đời ngươi nên làm cái gì?"
Nhược Khê khổ sở che đầu: "Ta không biết, ta thật sự không biết, nhưng ai cũng đừng nghĩ làm hại con của ta."
Cảnh Hiên thật là không có nghĩ đến, hắn thật vất vả mới được nhàn nhạ như ngày hôm nay, thế nhưng lại liên quan đến chuyện như vậy, công chúa Tinh Linh tộc nhu nhược nhút nhát, lại có thai, nghĩ đến những lời nói Thương Mặc Tuyết trước đó, chẳng lẽ việc này cùng hắn có liên quan gì đó.
"Nhược Khê, con của ngươi, sẽ không phải là......" Hắn còn chưa nói ra ba chữ đó, đã bị tiếng nói của Nhược Khê cắt đứt.
"Không...không nên nói, không phải của người kia, tuyệt đối không phải là người kia." Phản ứng của nàng đã chứng minh thực ý tưởng trong lòng hắn là đúng.
"Quả nhiên là hắn."
Nhược Khê ôm mình thành một đoàn rúc ở trong góc, nước mắt rơi lã chã: "Không...... Không phải, không cần nói ra."
Cảnh Hiên khẽ thở dài một cái: "Ngươi tội gì phải như vậy? Ta xem giữa các ngươi có hiểu lầm rất sâu, ngươi đã có đứa bé của hắn, vậy càng cần giải thích rõ ràng, ngươi không vì nghĩ cho bản thân thì cũng nên nghĩ cho đứa bé. Ta hiểu nỗi băn khoăn của ngươi, ngươi là công chúa Tinh linh tộc, chưa hôn phối đã có thai, nếu truyền ra ngoài dù đối với ngươi hay Tinh linh tộc cũng đều hết sức bất lợi, nhưng cuối cùng ngươi vẫn không thể nào giấu đi được, cần phải tìm hắn đòi một danh phận."
Nhược Khê hoảng sợ mở to hai mắt: "Không thể, ta cái gì cũng không muốn, không thể bị hắn biết, nếu không hắn nhất định sẽ hận ta, hắn sẽ giết chết đứa bé của ta, tuyệt đối không thể."
Cảnh hiên khẽ cau mày: "Cái này...... Không đến nỗi như vậy chứ? Dù nói thế nào, cũng là con của hắn, hắn có độc ác đi nữa nhưng làm sao có thể tổn thương tới con của mình  ?"
Nghĩ tới tính khí của Thương Mặc Tuyết, hắn cũng biết, mặc dù là có chút nỏng nảy, nhưng cũng là người chính nghĩa, không phải là loại người lòng dạ độc ác.
Bí mật của nàng đã bị Cảnh Hiên biết nhiều như vậy rồi, cũng không cần giấu diếm đối phương nữa.
"Hắn...... Hắn đã có cô nương mình thích, đứa bé này xảy ra là một chuyện ngoài ý muốn, nếu như hắn biết được, hắn sẽ tức giận, sẽ khó xử, chờ nữ nhân hắn yêu thương trở lại, ta càng không còn mặt mũi nữa. Ta không muốn làm cho hắn làm khó xử, cũng không muốn làm tổn thương đứa bé này, cho nên chỉ cón cách giấu giếm."
Cảnh Hiên nhìn vẻ mặt nàng, chợt hiểu: "Vậy ngươi thì sao? Chắc hắn đối với ngươi cũng động tâm chứ?"
"Ta không quan hệ, người kia cao cao tại thượng, làm sao sẽ yêu thích nữ nhân như ta, chỉ là ta si tâm mộng tưởng mà thôi, cứ xem như tất cả chưa từng xảy ra là được."
Rõ ràng bên ngoài nhìn nhu nhược, nhưng lại là một cô nương ẩn nhẫn kiên cường, từ trong thâm tâm Cảnh Hiên không khỏi khâm phục.
"Nếu như có cần ta giúp cái gì, cứ việc nói ra, ta nhất định sẽ cố hết sức giúp ngươi."
Nhược Khê cảm kích gật đầu một cái: "Cám ơn Hồ Vương."
"Không cần khách khí, ta với người coi như là bằng hữu rồi, chỉ là, Đế Hậu là người rất hiền lành, tại sao ngươi không tìm kiếm trợ giúp từ nàng? Chắc hẳn nàng nhất định có thể nghĩ kế giúp ngươi."
"Ta biết rõ, Phi Nhi đối với ta rất tốt, nhưng ta lại không thể nói cho nàng biết chân tướng, bởi vì ta biết, nàng và cô nương kia có quan hệ tỷ muội rất tốt, nếu nàng biết, ta và cô nương kia đều thích cùng một người, nàng..... Nàng sẽ chán ghét ta."
"Sẽ không, Phi Nhi không phải loại người như vậy, có lẽ nàng có thể suy nghĩ một ít biện pháp cho ngươi."
"Không thể, coi như nàng có thể tha thứ ta...ta cũng không muốn làm cho nàng khó xử, Lang Vương, Mẫu Đơn đều là bằng hữu của nàng, hai người bọn họ còn là lưỡng tình tương duyệt, ta có thể làm gì đây?"
"Mẫu Đơn...... Ngươi nói là, Mẫu Đơn?" Nghe được cái tên này, Cảnh Hiên lập tức trợn to hai mắt không thể tin  la lên.
"Thế nào?"
"Mẫu Đơn nàng, không phải chỉ là một thị nữ sao?" Ngày đó ở Hồ Tộc lúc hắn đi tìm Phi Nhi còn tán gẫu cùng Mẫu Đơn một lát, nàng nói nàng là thị nữ của Phi Nhi, Thương Mặc Tuyết cao ngạo như vậy, tại sao có thể để ý một thị nữ?
"Sao nàng có thể là thị nữ chứ, mặc dù ta không biết nàng có thân phận gì, nhưng mà Đế hậu đã nói với ta, Mẫu Đơn là tỷ muội tốt của nàng, chỗ nàng ở cũng là Đông Sương tại Lan U các này, hoàn toàn hưởng ưu đãi của khách quý, tuyệt đối không phải là thị nữ."
"Vậy nàng vì sao lại gạt ta, nàng...... ban đầu nàng còn nói với ta một phen như vậy......"
Cảnh Hiên lẩm bẩm nói, đột nhiên nhớ tới ngày đó Mẫu Đơn nói với hắn, Phi Nhi không thích Đế Quân, người trong lòng nàng chỉ có hắn, cho nên hắn đã mừng rỡ như điên, thề nguyện son sắt  muốn dẫn Phi Nhi đi, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút cảm thấy có chút không đúng, bởi vì Phi Nhi căn bản không phải Phi Yên, không thể nào nói lời như vậy, Mẫu Đơn căn bản đang nói dối.
Liên tiếp hai chuyện, khiến ấn tượng của Cảnh Hiên đối với Mẫu Đơn giảm bớt nhiều, bởi vì hắn hết sức thống hận người nói dối.
"A...... xem ra Mẫu Đơn này không phải một người hiền lành, ta vẫn luôn xem thường nàng. Không được, chuyện này ta sẽ nói với Phi Nhi, để cho nàng cẩn thận người bên cạnh. Về phần ngươi...... Ai, mặc kệ ngươi quyết định làm gì ta đều sẽ ủng hộ ngươi." Cảnh Hiên suy nghĩ một chút, sự việc quả thật không ổn lắm, Nhược Khê là một cô nương thông tuệ như vậy nhất định là đã nghĩ xong tất cả hậu quả quan hệ lợi hại rồi, mình cũng không thể nghĩ được ý kiến hay hơn nữa: "Nhược Khê, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ giúp ngươi nghĩ biện pháp, nếu không được, ta cũng sẽ giúp ngươi che giấu bí mật này, tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào biết."
Nhược Khê hàm chứa nước mắt gật đầu một cái, nàng vốn muốn để bí mật ở trong lòng, đến chết cũng sẽ không nói ra, nhưng hôm nay tình cờ để Cảnh hiên biết được, ban đầu nàng hết sức sợ hãi lo lắng, lo sợ chuyện này bị người khác biết, nhưng bây giờ có một người cùng nàng chia sẻ mọi việc, cho dù chỉ là nghe nàng nói một chút, nhưng tâm tình cũng có thể hóa giải không ít.
"Cám ơn ngươi."
"Giữa bằng hữu còn nói cám ơn sao? Về sau  ngươi có cần bất kỳ cái gì, cứ đi Hồ Tộc tìm ta, Cảnh Hiên ta nói chuyện từ trước đến giờ luôn giữ lời."
Nhìn vết thương trên vai Nhược Khê, hắn có chút ngượng ngùng: "Xem ta kìa, bởi vì quá mức kinh ngạc thiếu chút nữa quên trên người ngươi còn có thương, thương thế này không nhẹ nhưng lại băng bó qua loa, hiển nhiên không phải xuất từ tay ma y, ngươi không chịu xin ma y đại khái là bởi vì nguyên nhân này thôi."
Nhược Khê chỉ có thể gật đầu, nàng nhất định phải giấu giếm.
"Ta hiểu sơ y thuật, nhưng nam nữ thụ thụ bất thân, ngươi kêu thị nữ đi vào, ta dạy nàng một chút phương pháp, bôi thuốc băng bó vết thương, phải chăm sóc cẩn thận. Buổi tối còn phải đi tham dự bữa tiệc, nhất định phải coi chừng một chút đó."
Thị nữ có thể giúp nàng bôi thuốc, cũng chỉ có thể tìm Lục Thiển, đến bây giờ nàng vẫn còn gạt Thanh Nhi, không có nói cho nàng biết chuyện mình bị thương, cũng không muốn để cho nàng thương tâm khổ sở.
Lục Thiển là một thị nữ hết sức thông minh lanh lợi, Cảnh Hiên vừa chỉ nàng, nàng đã biết nên làm sao, sau khi Cảnh Hiên nói xong đã đi bên ngoài chờ, trong vòng thời gian uống nửa chén trà, Lục Thiển đã làm xong tất cả, sau khi đổi một bộ đồ mới, Nhược Khê đi ra khỏi cửa phòng, trịnh trọng làm một đại lễ.
"Nhược Khê đa tạ ân điển của Hồ Vương bệ hạ, cả đời khó quên, nếu sau này có cần Nhược Khê giúp cái gì, muôn lần chết không chối từ."
Cảnh Hiên vội vàng dìu nàng: "Đều là bằng hữu, không cần so đo, nhưng nếu như ngươi kiên trì như thế, vậy sau này đợi có cơ hội rồi hãy nói."
Trong lòng Nhược Khê biết ơn hắn đón nhận, mặc dù cô nương này nhìn từ bề ngoài nhu nhược, nhưng trong lòng có mấy phần cố chấp, không thích thiếu nhân tình của người khác, nếu quá mức khước từ, ngược lại sẽ làm nàng nghi ngờ.
"Tốt lắm, ta đi về trước đây, gặp lại ở dạ tiệc, nếu lại có chuyện gì, phái thị nữ đi gọi ta, một chút năng lực này không đáng gì, không cần khách khí với ta."
Nói xong, hắn xoay người rời đi, bóng dáng màu đen của hắn rất nhanh biến mất ở trước mắt, Nhược Khê nhẹ nhàng thở dài, ở trong lòng lẩm nhẩm vô số lần, đa tạ.
......
Nàng có lòng dạ muốn gạt Thanh nhi, nhưng không biết tiểu nha đầu kia lại ghen, nàng là thị nữ thiếp thân của công chúa, nhưng việc hầu hạ rửa mặt, thay quần áo, tắm rửa đều đang bị một người thị nữ khác đoạt đi, ô ô ô, có phải công chúa không thích nàng nữa không.
Nhìn tiểu nha đầu bi phẫn đến trước mặt nàng tố cáo, trong lòng Nhược Khê có chút buồn cười.
"Sao ta có thể không thích ngươi? Chúng ta từ từ bé lớn lên cùng với nhau, là ai đều không thể so sánh, không để cho ngươi làm chỉ là không muốn để cho ngươi quá mệt mỏi mà thôi, ngươi không phải là vẫn nói Đế Cung rất đẹp rất mới lạ, muốn đi chơi một lần sao? Chờ trở về Tinh linh tộc sẽ không còn cơ hội đâu."
"Những thứ kia dù tốt, cũng không quan trọng bằng việc hâu hạ công chúa." Không biết thế nào, đột nhiên nàng cảm giác công chúa rất không thích hợp.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.