"Thật xin lỗi......" Nhược Khê cảm giác mình dã hỏi chuyện đau lòng của hắn, cho nên cảm thấy rất hổ thẹn.
Lúc ở cùng Cảnh Hiên, nàng không có cảm giác bị áp bức mãnh liệt như ở cùng Thương Mặc Tuyết, ngược lại còn cảm thấy hắn rất bình dị gần gũi, giống như không có bất kỳ trở ngại gì về thân phận, giống như hắn là bằng hữu của mình vậy. Có thể do giữa bọn họ có sự đồng bệnh tương liên chăng.
Nàng không khỏi cười khổ một tiếng: "Thật ra thì ta với ngài giống nhau, cả đời này ta cũng sẽ không gả cho ai."
"Cái gì?" Điều này khiến Cảnh Hiên hết sức kinh ngạc: "Người còn trẻ tuổi hơn nữa tướng mạo lại xinh đẹp, tại sao có thể có suy nghĩ như vậy?"
Nghĩ đến chuyện mình đã trải qua, thật sự không mặt mũi nào để nói cho người ngoài biết, cũng không thể nói cho người khác biết, không thể làm gì khác hơn là ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra: "Cũng không có gì, có khả năng là ngươi chưa gặp được người định mệnh của mình thôi."
"Ngươi là một cô nương tốt, sau này nhất định sẽ gặp được người quý trọng ngươi."
"Vậy hãy để cho chúng ta chúc phúc lẫn nhau." Khó gặp được một người giống bản thân như vậy, cảm giác như gặp được tri kỷ.
Đột nhiên, Nhược Khê đi tới đi lui bị một viên đá trật chân té, mắt thấy sắp phải té ngã trên đất, Cảnh Hiên vội vàng kéo eo của nàng, ôm nàng vào trong ngực, Nhược Khê chưa tỉnh hồn ghé vào trước ngực hắn, trái tim đập thật nhanh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phi-gia-dao-xa-quan-tam-the-quyen-sung/1512012/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.