Chương trước
Chương sau
Hạ Hồng Yến bật cười, có vẻ như bà ta nghĩ Bạch Hạc Ngôn đang nói đùa dù vẻ mặt của anh đang rất nghiêm túc.
“Bạch Nhị Thiếu gia à, cậu đang đùa đấy à, cậu còn chưa từng gặp qua Thời Vũ thì làm sao mà tặng quà cho nó được, lại còn là đồ đắt tiền thế này nữa.”
Bạch Hạc Ngôn kéo tay Tư Thời Vũ ngồi xuống trường kỷ cạnh bên Bạch Hạc Ninh.
“Sao bà biết tôi chưa từng gặp qua Thời Vũ, hay chỉ là võ đoán của bà mà thôi Tư Phu nhân? Chúng tôi không những đã từng gặp nhau mà còn rất thân thiết nữa đúng không Thời Vũ!”
Tư Thời Vũ đưa mắt nhìn Bạch Hạc Ngôn rồi gật đầu.
Bạch Hạc Ninh nãy giờ vẫn ngồi im lặng để mặc cho Bạch Hạc Ngôn tự tung tự tác bây giờ mới lên tiếng.
“Tư Phu nhân, khi nào Tư Lão gia mới trở về. Hôm nay chúng tôi đường đột đến đây, chủ yếu là để bàn bạc về liên hôn giữa hai nhà Từ - Bạch.”
Hạ Hồng Yến nghe thấy vậy thì vui mừng hớn hở ra mặt, bà ta giục gia nhân lấy trà bánh, còn bản thân thì cuống quýt đi gọi điện thoại cho Tư Hàn San.
Loading...
“Xin Bạch Lão gia và Nhị Thiếu gia chờ ăn bánh uống trà chờ một lát ạ, ông nhà tôi hiện đang trên đường trở về, cũng nhanh thôi!”
Bạch Hạc Ninh không nói gì chỉ lẳng lặng nhấp một ngụm trà, đưa mắt nhìn xa xăm.
Hạ Hồng Yến thấy Tư Thời Vũ vẫn còn ngồi thừ ra đó thì có phần khó chịu, cảm thấy gai mắt nên liền tìm cớ để đuổi cô đi.
“Thời Vũ, không phải con còn phải làm bài tập về nhà hay sao? Mau lên phòng làm đi.”
Tư Thời Vũ ngơ ngác, sau đó liền nhận ra hàm ý của Hạ Hồng Yến nên mỉm cười lắc đầu.
“Hôm nay con không phải bài tập đâu mẹ, chắc mẹ nhớ nhầm sang Nhã Tú mất rồi!”
Hạ Hồng Yến biết Tư Thời Vũ cố tình nói như vậy nhưng không biết phản bác thế nào nên đành “ngậm đắng nuốt cay”, chỉ đưa mắt liếc nhìn cô một cái cháy mặt.
“Tư Phu nhân có điều không biết rồi, chuyện này có liên quan đến Thời Vũ nên cô ấy đương nhiên phải ngồi lại đây rồi!”
Bạch Hạc Ngôn lên tiếng phản bác lại lời của Hạ Hồng Yến.
Hạ Hồng Yến bực bội thầm nghĩ.
“Có gì mà liên quan đến đứa con hoang do hồ ly tinh sinh ra này kia chứ!”
Sau hơn ba mươi phút thì rốt cuộc Tư Hàn San cũng về đến nhà, ông ta có vẻ như đã lường trước cuộc viếng thăm này nên thái độ cũng không tỏ ra ngạc nhiên hay bất ngờ gì lắm, chỉ rảo bước nhanh chóng đến bắt ta Bạch Hạc Ninh và gật đầu với Bạch Hạc Ngôn.
“Hôm nay phụ mẫu của Nhị Thiếu gia đây không đến cùng Bạch Lão gia à?” Tư Hàn San hỏi dò.
“Tôi cùng với Bạch Hạc Ngôn đến đây nói chuyện trước xem điều kiện bên nhà họ Tư thế nào trước sau đó mới về bàn bạc lại bên Bạch gia chúng tôi, phải chăng có gì thất thố khiến cho Tư Lão gia đây không hài lòng chăng?”
Tư Hàn San xua tay, lắc đầu nguầy nguậy, ai mà dám làm mích lòng Bạch gia kia chứ.
“Đâu có, tôi chỉ thấy lạ thôi vì không hiểu cách thức liên hôn giữa hai nhà như thế nào nên muốn hỏi rõ hơn thôi chứ tôi không có ý kiến gì đâu ạ!”
Bạch Hạc Ninh gật đầu.
“Vậy cho phép lão đây nói thẳng vào vấn đề luôn! Nhà họ Bạch tôi muốn hỏi cưới Tam Tiểu thư Tư Thời Vũ đây cho Hạc Ngôn nhà chúng tôi.”
“Cái gì?” Cả Hạ Hồng Yến lẫn Tư Hàn San đều sững người ra, tưởng chừng như mình đang nghe nhầm.
Tư Hàn San lắp bắp hỏi lại.
“Bạch Lão gia, ông vừa nói là Thời Vũ. Nhà chúng tôi có tới ba đứa con gái, còn cả Nhã Tú, Nhã Thi, ông có nhầm hay không? Sao lại là Thời Vũ được?”
“Tại sao lại không thể là Thời Vũ mà phải là Nhã Tú, Nhã Thi? Cả ba người không phải đều là họ Tư à?”
Trước câu hỏi vặn lại của Bạch Hạc Ngôn, mãi một lúc sau mới trả lời được.
“Tôi không có ý gì, cả ba đều là con gái của Tư Hàn San tôi nhưng…việc này thật đáng xấu hổ, tôi cũng không muốn lừa dối nhà họ Bạch. Nhưng Thời Vũ là con gái vợ lẽ, không phải là con của chính thất, e rằng không môn đăng hộ đối với Nhị Thiếu gia tôn quý đây!”
Tư Thời Vũ thầm cảm thấy ghê tởm Tư Hàn San, trước đây cũng có lúc ông ta đối xử tốt với cô, cô cũng từng đặt nhiều hi vọng vào tình cảm cha con của ông ta đối với mình. Nhưng sau nhiều lần nhắm mắt làm ngơ của ông ta để cho mẹ con Hạ Hồng Yến hành hạ, bắt nạt cô thì cô đã thay đổi hoàn toàn cách nhìn của mình về người cha này.
Cho đến hôm nay thì chút gạch vụn cuối cùng cũng sụp đổ triệt để. Chỉ vì cô là con riêng mà xem cô thấp hèn hơn so với hai đứa con gái xấu người xấu nết mà Hạ Hồng Yến sinh ra.
Tư Thời Vũ uất nghẹn không thể nào nghe được nữa, cô tính bỏ đi thì bị Bạch Hạc Ngôn đưa tay giữ lại.
Cô từng nghe chị em Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi nói chuyện nhiều lần với ánh mắt thèm thuồng không giấu diếm về việc được gả vào Bạch gia – gia tộc giàu có với cơ ngơi đồ sộ, Nhị Thiếu gia lại cao lãnh, soái khí ngất trời.
Bây giờ cô đã hiểu lí do tại sao Bạch Hạc Ngôn bảo cô quay trở về Tư gia rồi, anh ta chỉ là muốn mượn tay con cờ là cô để thoái thác hôn nhân với hai đứa con đanh đá, chua ngoa nổi tiếng của Hạ Hồng Yến.
Dù sao một đứa trẻ bị bỏ rơi như cô thì dễ dàng chà đạp hơn, ai cũng có thể mạt sát, không như hai vị tiểu thư có người chống lưng kia.
Tư Thời Vũ hừ lạnh một tiếng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.