Tư Nhã Tú, Tư Nhã Thi chẳng có vẻ gì là hối lỗi, cả hai đưa ánh mắt thách thức như muốn ăn tươi nuốt sống nhìn sang Tư Thời Vũ. Có cả ba và mẹ ngầm đồng thuận thì cô ta còn sợ gì nữa chứ!
Nếu không phải có Hạ Hồng Yến tiếp tay, Tư Hàn San nhắm mắt làm ngơ thì làm gì Tư Nhã Tú ngang ngược đến vậy được!
“Tội nghiệp con, Tư Thời Vũ. Dù sao cũng đã sợ hãi cả tối nay rồi, thôi con về phòng sớm nghỉ ngơi đi. Muốn ăn gì thì dặn dì Vương làm cho!”
Tư Thời Vũ tranh thủ sự thương cảm giả tạo củaTư Hàn San, cô liền lảo đảo đứng dậy, bày ra vẻ yếu ớt, mệt mỏi.
Không nhận được tình cảm của gia đình thì nên tranh thủ lấy một ít tiền để dành vậy! Tư Thời Vũ cảm thấy trước đây mình quá ngây thơ mới tin tưởng vào thứ gọi là tình thân ở nơi Tư gia này.
“Dạ, con về phòng đây ạ! Nhưng thưa ba, qua tuần con có buổi học ngoại khóa ở trường, con có thể tham dự không? Mặc dù đây không phải là hoạt động bắt buộc nhưng...!”
Tư Hàn San hiểu ý của Tư Thời Vũ, ông ta đẩy gọng kính lên, mỉm cười với cô.
“Dĩ nhiên rồi! Ngày mai con sang phòng mẹ, mẹ sẽ đưa tiền học phí cho con!”
Hạ Hồng Yến nhăn mặt khó chịu, làu bàu trong miệng.
“Suốt ngày tiền tiền tiền, đúng là tốn kém. Phải nuôi báo cô thêm một đứa vô tích sự!”
Tư Hàn San trừng mắt nhìn Hạ Hồng Yến, bà ta nhanh chóng cụp mắt xuống.
“Còn Tư Nhã Thi, Tư
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-phap-cua-co-vo-bi-an/1794862/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.