Dạo này, nghe đồn Thanh Hương Viện các cô nương đều là người không sạch sẽ, lừa đảo khách..
Tin đồn cuối cùng cũng đến tai của Thiên Tuyết. Cô nghĩ Thanh Hương Viện chẳng thù với ai ngoài nhóm những tên mặt sẹo. Mà chúng thì đã xuống mồ hết rồi. Nếu là người thân hay huynh đệ của chúng muốn trả thù thì chắc hẳn phải mang dao xông vào đây rồi. Suy nghĩ mãi không ra làm cô bực bội trong người:
“A Lang, mau ra đây.”
Một cái bóng lướt qua nhanh như gió xuất hiện. Lang Vương trả lời:
“Có ta.”
“Điều tra người tung tin đồn.”
“Được.”
Chiếc Bóng đó lại biến mất như chưa từng có mặt trước đó. Sư phụ Bất Đạt đúng là dụng tâm hơn người. Chỉ có ông ta mới có thể huấn luyện một con A Cẩu ngốc nghếch thành một con Lang Vương thôi.
Bất Đạt ở trong núi hắc xì liên tục. Ông quát tháo:
“Khốn kiếp, kẻ nào dám chửi lão phu. Thật không muốn sống mà. Ta bắt được nhất định sẽ đem ngươi băm thành thịt vụn cho mãnh thú của ta ăn.”
Thiên Tuyết lại ngồi lười biếng trên chiếc ghế được trải lông trắng như tuyết, mềm mại như lông hồ ly. Đây là một con thú cô săn được trong Tuyệt cốc. Cô cũng không biết nó được gọi là gì nữa.
Vài phút sau, Lang Vương lại xuất hiện. Anh nói:
“Là Hoa Nguyệt viện đối diện mua chuộc những bà tám xung quanh đây nhằm hắt nước bẩn cho chúng ta.”
Thiên Tuyết khó xử. Cô chưa từng giết các cô nương nha. Với không biết ra tay như thế nào. Nhớ đến cô mới chế ra một
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-yeu-nghiet/1258800/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.