Vừa mới ra Diên An phủ được nửa ngày, bây giờ đã quay lại, nhưng mà tâm tình của lần đi và lần về, hoàn toàn khác nhau.
Chỉ bởi vì người đi bên mình cũng là hoàn toàn khác nhau.
Dọc đường trở về đều do Luyện nhi điều khiển ngựa, thật ra nàng không giỏi khoản này, cho nên trên đường tôi đã hai lần đề nghị đổi người nắm dây cương, nhưng mỗi lúc đó đều bị nàng liếc mắt kiên quyết cự tuyệt, cũng chỉ đành thuận theo ý nàng, may mà trên lưng ngựa có chỗ dựa, cũng không xóc nảy lắm, và tâm tình thì cực kỳ an yên.
Phải, cho dù hôm nay đã xảy ra rất nhiều chuyện, đã phải gặp gỡ nhân vật bất khả tư nghị*, thậm chí trên người còn dính vết máu của người khác, nhưng mà sâu thẳm nơi đáy lòng, cũng là thời khắc an ổn thả lỏng nhất mấy ngày qua.
(*)bất khả tư nghị: khó tin, không thể tưởng tượng nổi, lạ lùng...
- Đến rồi.
Lúc nghe được câu này, là khi đang thiu thỉu buồn ngủ bởi vì quá an lòng.
Vực dậy tinh thần ngẩng đầu lên, đập vào tầm mắt đầu tiên chính là nụ cười má lúm đồng tiền cùng với đôi mắt trong veo quen thuộc, cách biệt không đến mấy tháng, lại cảm giác như đã lâu lắm rồi, tầm mắt vô thức dừng trên gương mặt ấy lâu một chút, sau đó mới từ từ chuyển hướng nhìn xung quanh.
Chỗ này không phải là phố xá sầm uất 'ngựa xe như nước' (đông nghịt),mà chỉ là một con đường nhỏ, cảm giác tương đối vắng lặng nhưng không hề hoang liêu, bên đường sạch sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140121/chuong-111.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.