Lúc mất đi ý thức, thẳng thắn một phát mất hết toàn bộ.
Nhưng quá trình hồi phục, lại chậm chạp giày vò.
Cảm nhận sự vật bên ngoài kích thích, ngũ giác từng chút từng chút khôi phục, da thịt va chạm với sợi vải mềm mại, trong mắt sáng tối lẫn lộn, bên tai yên tĩnh, bầu không khí thiếu đi tiếng gió thổi quen thuộc nơi hoang vu mấy ngày qua, vật chống đỡ dưới thân cũng không còn đong đưa. Trái lại hít vào thở ra vẫn là mùi vị mặt trời nóng ấm, chỉ là thêm chút hương cỏ gai nhàn nhạt, còn có một mùi hương khác nhẹ nhàng lướt qua.
Cổ họng hơi sưng đau, có điều đầu không còn choáng váng kịch liệt, trên cả choáng đầu, là cảm giác khác biệt ngự trị.
Bên môi cảm giác ấm áp, nhẹ nhàng thân cận, lại rời đi, nhiều lần chợt gần chợt xa như vậy, như một con cá đang mổ (rỉa thức ăn),xúc giác này áp đảo tất cả khó chịu, trở thành cảm thụ rõ ràng nhất lúc này.
Khi hơi thở kia rời xa một lần nữa, chính mình cười cười, chớp chớp mở mắt, ánh sáng chen lấn tràn vào, dần thấy rõ hình ảnh người trước mắt. Tôi nhìn nàng, nhẹ giọng nói:
- Không phải đã nói không thể làm... mà, vẫn đang muốn tỷ thí gì đó?
Nàng không hề kinh ngạc, chỉ ngồi dậy, nghiêm túc trả lời câu nói kia:
- Ta mới không cần ngươi nói gì thì nghe đó, đương nhiên, cũng sẽ không lợi dụng lúc người gặp khó khăn.
Đầu vẫn rất choáng váng, cho nên không thử ngồi dậy, nhắm mắt rồi mở ra một lần nữa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140100/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.