Sau buổi sớm hôm ấy, cũng chưa từng thử hỏi sư phụ cái gì, chỉ tình cờ nắm được tình huống của Luyện nhi qua đôi câu nói của người, chính là chuyện luyện võ săn thú, dường như cùng với ngày xưa cũng không khác chút nào, có điều chăm chỉ hơn chút. Ngược lại sư phụ hầu như ngày nào cũng đến, mua thuốc sắc thuốc, gió mặc gió, mưa mặc mưa, trong lòng tôi rất là áy náy, nằm trên giường vài ngày liền cương quyết đứng dậy, cho dù không biết phương thuốc gồm những gì, chí ít vẫn biết cách nấu thuốc. Sư phụ đầu tiên liền trách mắng, nhưng bởi vì không thể giám sát tôi mọi lúc nên cũng hết cách rồi, lại thấy thương thế chuyển biến tốt lên, lâu dần cũng buông thả, bất quá vẫn một hai ngày lại đến một chuyến như cũ, ngoài thăm hỏi còn dạy chút tâm pháp kiếm thuật hai năm qua tôi đã bỏ lỡ. Như thế, so với những ngày tháng ở Tây Nhạc, thời gian chung sống còn nhiều hơn. Đáng tiếc, cuộc sống như thế, không thể kéo dài.
Ở đây chuyên tâm điều trị, qua nửa tháng, thương thế trên người gần như khỏi hẳn, ngay cả lưng cũng không cảm thấy khác lạ, tuy sư phụ khuyên răn bị nội thương vẫn cần vận công điều tức liên tục thì mới có thể diệt trừ tận gốc, nhưng chí ít thường ngày ngồi thiền cũng không có gì là không tốt. Như thế trôi qua, lại không có cớ để ở lại, mặc dù chưa bao giờ cùng sư phụ nói về chuyện đó, nhưng trong lòng cả hai vẫn rõ ràng, biệt ly sắp đến.
Ngày hôm ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140055/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.