Luyện nhi biết tin này, là sư phụ nói cho nàng biết, cũng là tôi nhờ sư phụ nói cho nàng biết. Rõ ràng làm như vậy rất phí công, bởi vì sớm hay muộn cũng phải đối mặt đủ loại chất vấn của nàng. Nhưng vô luận như thế nào đi nữa, tôi nghĩ bản thân không có dũng khí đứng trước mặt nàng nói rằng mình sẽ rời đi. Thế nên chẳng thà nhờ sư phụ chuyển lời, còn mình thì một bên thu dọn đồ đạc, một bên thấp thỏm lo lắng nàng đến khởi binh vấn tội.
Không dám tưởng tôi chiếm vị trí trọng yếu như thế nào trong lòng nàng, nhưng chắc chắn mình ở trong lòng nàng có một vị trí. Hơn nữa Luyện nhi từ lúc nhỏ đã biểu hiện rất rõ tính thích khống chế, còn từng xem tôi là mục tiêu cần phải chinh phục mà đối xử, sau này tuy rằng sống chung tình hình cải thiện hơn rất nhiều, nhưng chuyện lớn như vầy thì với tính tình của nàng cũng không lạc quan nổi.
Quả nhiên, không qua bao lâu, phía sau truyền đến tiếng động. Quay đầu, đập vào trong mắt chính là một khuôn mặt lạnh lẽo, không phải vừa tới liền rùm beng ầm ĩ, ngược lại chỉ là yên tĩnh nhìn tôi, cho dù thấy tôi quay đầu lại cũng không hề mở miệng. Trong lòng thầm than không ổn, Luyện nhi khi giận đến cực điểm thì sẽ cười, mà nhẹ hơn một bậc chính là sự im lặng lạnh lẽo này. So ra, tôi thà chọn đối diện bộ dạng hung hăng dọa người lúc nàng tức giận, thậm chí là quyền đấm cước đá, ít ra cũng là một cách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140042/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.