Cần phải nói, thế gian này có mấy người, từ nhỏ đã có tài năng thiên phú, thậm chí không chỉ hạn chế ở một lĩnh vực. Tôi thừa nhận giải thích như vậy ít nhiều có thiên vị. Từ một góc độ nào đó mà nói, luyện kiếm cùng làm gốm vẫn có điểm tương đồng, đặc biệt ở chỗ điều chỉnh hô hấp, khống chế sức mạnh, ngay cả điểm mấu chốt nhất là phương diện chuyển động ngón tay cùng sự linh hoạt. Người trước được luyện tập khống chế đến thành thạo, mà người sau nếu làm thử, chính là "sự bán công bội" (làm ít mà hiệu quả nhiều),nước chảy thành sông (đầu đuôi suôn sẻ). Giống như Luyện nhi trước mắt, sau một lần được tay tôi dẫn dắt, lại một mình thử qua nhiều lần, dường như dần dần lĩnh ngộ được bí quyết, chậm rãi thuận buồm xuôi gió, càng lúc càng tập trung, như một đứa trẻ vừa cảm nhận sự thú vị của chơi bùn, chăm chú mà tràn đầy hứng khởi. Tôi nhìn đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng mơn trớn phôi đất, cân đối chính xác, từ từ tạo nên hình dáng, thậm chí còn chưa chỉ cho nàng điều khiển ngón tay, nàng đã có thể học một biết mười. Ngoại trừ cảm thán, không còn gì khác nữa.
Cuối cùng, trải qua hai canh giờ, nàng làm được ba cái chén, mặc dù đơn giản không có điểm đặc biệt, nhưng giá trị ở chỗ đường cong mượt mà chỉnh tề. Để chung các thành phẩm khác, có thể nói, nhìn không ra nó được làm bởi một người chưa bao giờ tiếp xúc công việc làm gốm. Tôi đem ba cái chén ra sân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140034/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.