Thuốc Luyện nhi hái mang về, một đêm này tôi uống tổng cộng hai lần, một lần là lúc đêm khuya, lần sau là khi trời tờ mờ sáng, hai lần này đều là nàng mang đến gọi tôi. Nói ra thật xấu hổ, bởi vì mê man, chính mình sau cùng cũng không biết một buổi tối này nàng rốt cuộc có nghỉ ngơi hay không, nhưng mà tôi biết rằng dù cho có ngủ, nàng nhất định là ngủ không được ngon giấc. Dù sao thuốc cũng chỉ là dược thảo tầm thường, sắc rất đậm nhưng dược hiệu vẫn còn ít, hiệu quả cũng chậm, điểm đáng mừng duy nhất chính là chí ít bệnh tình không nghiêm trọng hơn, xem như là kiểm soát được.
Cố ý nói với nàng, chủ ý là muốn cho tâm tư được thoải mái để nghỉ ngơi, ai dè nàng nghe xong mím môi ngẫm nghĩ một chút, chợt nói:
- Vậy ta nên đi hái thêm chút thuốc mới được, phòng khi không đủ dùng. - Nói xong nhấc chân định đi.
Tôi không biết nên khóc hay nên cười, vội vã đưa tay kéo người. Giằng co như vậy được một lúc, cuối cùng nàng cũng không đi; không phải nhờ bản lĩnh của tôi, mà là bởi vì sư phụ trở về. Người trở lại lúc bọn tôi đang lôi kéo, ai cũng không để ý ngay lập tức, rốt cuộc vẫn là đứa nhỏ kia phản ứng trước tiên. Chỉ thấy nàng đột ngột dừng lại, sau đó nhìn phía cửa động, tiếp theo liền nhảy nhót kêu một tiếng nghênh đón, tôi đây mới quay đầu lại, trông thấy sư phụ đang đi tới.
Nhìn bộ dạng sư phụ lúc này hình như có chút
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140028/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.