Hôm sau, trời vừa tờ mờ sáng, Luyện nhi đã kéo tôi vào núi tìm thuốc. Thực ra lúc giữa đêm nàng giật mình tỉnh dậy đã định làm như vậy rồi, nhưng sau khi nghe tôi giải thích rằng không phải ai cũng như nàng có thể nhìn mọi vật trong bóng tối, nàng chỉ liếc mắt nhìn tôi, ngoại trừ thấp giọng hừ một tiếng, cũng không nói thêm gì nữa, cũng không tiếp tục kiên trì, khiến người ta cảm thấy có bao nhiêu bất ngờ. Tôi cho rằng, nếu nói tình cảm chúng tôi tiến triển thần tốc, chi bằng nói là cuối cùng nàng cũng nhận ra có một số việc xác thực mình không làm được mà đối phương thì có thể, thế là cái tính khí bướng bỉnh kia vô hình trung đã thu lại rất nhiều.
Từ đó suy ra, nàng vẫn là một đứa trẻ rất đơn thuần, phục chính là phục, không phục có chết cũng không phục. Trái lại tôi không nắm được, mình có thể làm mà không phụ sự kỳ vọng của nàng hay không.
Dược thảo được tìm thấy rất nhanh, chỉ cần nắm rõ hình dạng và mùi vị của chúng, thực ra đều là loại thực vật thường thấy trong núi mà thôi. Thương thế của sói con cũng không có chuyển biến xấu, tuy bộ dạng vẫn phờ phạc như cũ. Thế nhưng, nhìn nó suy yếu như vậy, trong tay cầm hỗn hợp thuốc đã được nghiền nát, nhất thời có chút do dự bởi vì không chắc chắn có hữu dụng hay không, bất kể là phương thuốc hay là liều lượng. Thậm chí lo lắng mình hái sai thuốc thì làm sao bây giờ? Ngẫm nghĩ một chút, tôi nói
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140022/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.