Đến khi tận mắt thấy con sói kia, tôi mới hiểu được vì sao Luyện nhi lại tức giận đến như vậy.
Đó là một con sói con ở bên dưới bóng cây, giờ khắc này đang rúc vào lòng sói mẹ, đau đớn rên rỉ đứt quãng, chân sau xiêu vẹo, ở chính giữa bị cắt đứt, chỗ vết thương máu chảy đầm đìa đến nỗi lờ mờ thấy rõ cả xương.
Kỳ thực cái bẫy chỉ là một loại cơ quan thiết kế vô cùng đơn giản, uy lực lúc mạnh lúc yếu, mấu chốt quyết định bởi trọng lượng con mồi. Tôi không muốn liều lĩnh gặp mãnh thú, vì vậy bao giờ cũng dùng đá nham (đá cát) bố trí vừa thấp vừa sâu, để tránh được con thú lớn đồng thời có thể một lần bắt trọn con mồi nhỏ, ai ngờ lại săn nhầm sói con.
Trên thực tế, cho dù trúng nhầm sói con đi chăng nữa, theo lý cũng không nên thương nặng như vậy, có thể là sói mẹ nóng lòng cứu giúp, mù quáng làm một vài hành động, trái lại tổn thương con nó đến hai lần, mới có cục diện trước mắt này. Nghĩ là nghĩ như vậy, cũng thật khó để mở miệng giải thích cái gì, lẽ nào không biết xấu hổ đem trách nhiệm đẩy cho thú vật hay sao?
Bầy sói thấy có người lạ bước vào địa bàn, sớm đã rối loạn một hồi, đều là Luyện nhi kéo tay tôi, ra dáng nỗ lực sắp xếp bọn chúng, vừa dẫn đường vừa không ngừng đuổi bọn thú hoang đang chực chờ tấn công, dẫn tôi tới bên mẹ con sói hoang tiếp nhận công việc.
Lúc này tôi kiểm tra thương thế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140021/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.