Đêm trăng lạnh lẽo.
Phạm vi chiếu sáng của ngọn đuốc không được xa lắm, những cành khô đầy tuyết đọng cũng tương đối vướng víu. Từ khi đông sang vẫn chưa từng đến đây, địa hình ở đây khá phức tạp, hiện nay bị tuyết dày bao phủ càng gây khó khăn. Tôi mò mẫm trong bóng tối, dựa vào trí nhớ và thị lực, mỗi một bước đi đều cẩn thận từng li từng tí một.
Lúc này đây tiếng khóc phiêu đãng trong gió, càng thêm dọa người. Có thể cho tôi một người lẻ loi cảm nhận được an ủi chính là mấy cỗ xác sói tình cờ gặp được trên đường đi. Tuy rằng tư thế chết rất đáng sợ, nhưng vết thương một kiếm mất mạng kia chứng tỏ ít nhất sư phụ đã đi qua nơi này. Cùng đi về một hướng, không chừng có thể người cũng bị tiếng động thu hút giống tôi, có lẽ ở ngay phía trước cũng nên. Suy đoán này làm tôi phấn chấn, bước chân càng nhanh thêm. Ước chừng đi không xa lắm, trước mắt xuất hiện một lối rẽ. Gọi là đường thực chất cũng không có đường, chỉ là một vách đá bị vỡ vô tình phân đường đi thành hai hướng. Cố tình lại là đầu gió, gió núi ở chỗ này luẩn quẩn, làm nhiễu loạn tiếng khóc kia khi trái khi phải khó phân biệt phương hướng. Tôi nhíu mày khổ sở nhớ lại, lờ mờ nhớ ra lúc cuối thu hái trái cây có đi qua nơi này, lối rẽ bên trái hẳn là đi đến chỗ vách núi trơn dốc, bên phải đi vòng hai vòng thì có thể đến một dòng suối dưới sườn núi. Suy đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140014/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.