Lăng di, từ nay về sau, tôi gọi người 'sư phụ'. Đi theo người, lòng tôi vẫn bất an. Tôi biết khi đó người vì nổi giận mới đồng ý nhận tôi làm đồ đệ. Do đó, một đường đi theo đều cẩn thận, chỉ sợ lúc nào đó người hối hận bỏ tôi lại một mình, trời đất bao la thật không biết nên làm sao cho phải. Về sau ở chung mới phát hiện tự mình lo nghĩ. Sư phụ là người tính tình cực kỳ mạnh mẽ, nói một không hai. Người thu nhận đồ đệ có thể là do khí phách nhất thời, nhưng nhận rồi liền đối đãi tôi như một học trò thật sự. Người mang tôi ngao du tứ phương, ăn gió nằm sương không có chỗ ở cố định. Mỗi ngày nhất định bỏ ra một hai canh giờ để luyện công, thúc giục tôi từ đứng cọc kéo chân tới vận khí ngồi thiền. Chuyện giáo dục vô luận việc to việc nhỏ, thậm chí việc nhỏ không đáng kể đều sẽ căn dặn chỉ bảo. Người đánh giá tôi ra sao tôi vẫn luôn ghi nhớ, huống chi tâm trí thành thục biết chừng mực, mỗi khi luyện công đặc biệt chú tâm, chỉ mong cần cù bù thông minh. Khi nhàn hạ (rảnh rỗi) cũng không dám sơ suất, người nghỉ ngơi tôi sẽ đi tìm nước, người đi săn tôi lo nấu nướng, không hề khó chịu mảy may. Trái lại phấn khởi làm việc sẽ phảng phất những năm tháng đi bụi khi trước. Bởi vậy thỉnh thoảng quên mất giữ chừng mực, đã chọc người giận, đã từng làm người nghi ngờ. Song, hiển nhiên không nghĩ ra được nguyên nhân vì sao, cuối cùng quy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-nu-nghe-thuong/1140013/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.