Chương trước
Chương sau
- “Vương gia… Người không sao chứ ạ?” – Tiêu Kiếm một bên đổ mồ hôi hột một bên cật lực chấm mồ hôi cho Phong Thừa Vũ. Cái cô nương này cũng quái ác quá đi. Vương gia nhà hắn chỉ chiếm tiện nghi có một chút mà bị chỉnh đến thế này… Haiz… Sao vương gia lại đi thích cô ta được nhỉ?… Thật khó hiểu…
- “Ách… Không được rồi… Ta… ta đi tiếp đây…” – Phong Thừa Vũ người đổ đầy mồ hôi, đau khổ ôm bụng vào nhà vệ sinh lần thứ “n”=))…
- “Vương gia…” – Tiêu Kiếm thương xót nhìn theo dáng chật vật của chủ tử, hắn chỉ biết thở dài…
Bây giờ đã gần sáng, cơn đau bụng cũng đã bớt hẳn, Phong Thừa Vũ thở hồng hộc ngồi bệt dưới sàn, người không một chút khí lực, nhìn như sắp hết hơi tới nơi. Hắn mệt mỏi cả đêm, cơ hồ muốn ngất xỉu mấy lần nhưng quá đau bụng lại phải cố gắng đứng lên… “đi”… Phong Thừa Vũ nghiến răng nghiến lợi, hắn thề hắn phải bắt nàng về cho bằng được, nếu không thì hắn sẽ theo họ nàng! Hừ hừ… Mà nàng họ gì ta…=)).
- “Tiêu Kiếm!”
- “Có thuộc hạ!”
- “Làm sao để bắt được nàng ấy?” – Phong Thừa Vũ ngó ngiêng xem có ai rình nghe không rồi nhỏ giọng hỏi Tiêu Kiếm, tư thế rất ư là ái muội…
- “Thuộc hạ cho rằng… nên bỏ thuốc đi…” – Tiêu Kiếm xoa xoa cằm nói.
- “Bốp. Đồ ngốc! Nàng ấy chuyên dùng độc mà hạ thuốc! Muốn hại ta bị chỉnh nữa hả?” – Phong Thừa Vũ bực bội cốc đầu Tiêu Kiếm.
- “Ô ô… Người ta quên…” – Tiêu Kiếm ủy khuất.
- “Nghĩ đi…” – Phong Thừa Vũ chóng cằm suy tư, làm cách nào bây giờ…
- “A! Bỏ thuốc! Khoan… đừng đánh!” – Tiêu Kiếm vội đưa tay che đầu.
- “Ngài rủ cô nương ấy đi ăn rồi lén bỏ vào, thuộc hạ có một loại mê dược không mùi không vị, rất khó nhận biết, dù là cao thủ dụng độc cũng khó phân biệt được. Ngài cùng ăn với cô nương ta nhưng uống giải dược trước là xong ngay!”
- “Khá lắm… Được. Cứ tiến hành như thế đi! Nhiệm vụ này giao cho ngươi. Ta đi… ngủ…” – Nói xong hắn liền lăn ra bất tỉnh.
****************
- “Điệp tỷ!” – Lăng nhi cười toe ôm nàng.
- “Chuyện gì thế cưng?”
- “Nhà mình mới có thêm một người nữa nha~ Cũng xuyên không luôn. Tên là Thừa Ngọc, tỷ ấy thua tỷ 1 tuổi.” – Lăng nhi hớn hở khoe.
- “Ồ… Xinh không?” – Thiên Điệp nháy mắt.
- “Xinh! Hỳ hỳ. À mà tỷ ấy cứ đòi được gặp tỷ đó. Muội không hiểu vì sao nữa… Có khi nào là người quen của tỷ không?”
- “Không có. Tỷ không có quen ai tên Thừa Ngọc cả.” – Thiên Điệp mờ mịt lắc đầu. Vị muội muội mới này sao lại muốn gặp nàng…?
- “Mình ra gặp tỷ ấy đi tỷ!” – Lăng nhi nhanh nhảu kéo tay nàng đi ra ngoài.
******************
- “Xin hỏi ai là Điệp tỷ?” – Phong Thừa Ngọc quay qua quay lại tìm người.
- “Là ta.” – Thiên Điệp nhẹ giọng nói.
- “Oa~ cuối cùng muội cũng đã thấy được tỷ rồi! Vui quá!” – Phong Thừa Ngọc vui vẻ cười híp mắt ôm chặt nàng. Thiên Điệp khó hiểu ngẩn người. Nàng thân quen với người này lắm sao?… Buông nàng ra, Phong Thừa Ngọc ra vẻ hài lòng đánh giá nàng một lượt rồi nhe răng tung tăng trò chuyện với người khác. Thiên Điệp cảm giác rờn rợn không nói lên lời…
*****************
- “Vương gia! Tiểu công chúa tới…” – Tiêu Kiếm ra ngoài nghe ngóng thông tin liền bắt gặp Phong Thừa Ngọc đang ôm Thiên Điệp liền quay về bẩm báo.
- “Cái gì? Tiểu quỷ đó tới đây làm gì nha?” – Phong Thừa Vũ cắn răng. Tiểu quỷ siêu cấp quậy đó làm phiền hắn chưa đủ sao. Cứ theo hắn làm gì?
- “Này… Thuộc hạ không biết nhưng có vẻ công chúa quen biết Thanh Điệp cô nương. Chi bằng nhờ công chúa bỏ thuốc cô nương ấy…”
- “Vậy à… Tốt. Con bé nhất định sẽ giúp nhị ca yêu thương nó nhất chứ!” – Phong Thừa Vũ như trút được gánh nặng cười sảng khoái.
- “Đi kêu công chúa tới đây đi!”
- “Tuân lệnh.”
*****************
- “Nhị hoàng huynh!” – Phong Thừa Ngọc cười cười sà vào lòng hắn.
- “Ngọc nhi ngoan, giúp ta một việc được chứ…?” – Phong Thừa Vũ nhẹ giọng dụ dỗ.
- “Được a~”
- “Bỏ thuốc Thanh Điệp cô nương cho ta nha.”
- “Lý do?” – Phong Thừa Ngọc nhếch mép cười.
- “Ách… Thế muội không muốn có nhị hoàng tẩu sao?”
- “Muốn nha~ Muội cũng rất thích Điệp tỷ. Tỷ ấy hiền với dễ thương lắm.” – Phong Thừa Ngọc gật đầu cười.
- “Vậy giúp ca đi…” – Phong Thừa Vũ kể kế hoạch ra cho Phong Thừa Ngọc nghe.
- “Hừm… Không thích! Dùng mê hương đi! Muội có mê hương này xài tốt lắm! Hắc hắc. Bảo đảm trời không biết đất không hay.”
- “Chắc không?”
- “Chắc mà. Không tin muội à? Đi á nha.”
- “Tin. Ta tin.” – Phong Thừa Vũ nuốt nuốt nước bọt. Đã phóng lao đành theo lao thôi.
- “Nhớ đưa tiền. Hehe. Muội không làm không công.” – Phong Thừa Ngọc nhún nhún vai.
- “Biết rồi.” – Tiểu muội này của hắn suốt ngày đòi tiền thôi.
******************
Màn đêm buông xuống, 3 bóng người lén lút núp bên dưới cửa phòng của Thiên Điệp. Phong Thừa Vũ nhẹ nhàng cầm ống trúc chọt vào cửa rồi thổi mê hương vào nhưng đột nhiên ngứa mũi muốn hắt hơi ai ngờ đem mê hương mới phóng ra thu hết lại vào miệng. Khi hắn nhận ra thì đã lăn ra ngủ như chết=)). Phong Thừa Ngọc khinh bỉ đá hắn vài cái. Nhị hoàng huynh ngốc hết chỗ nói. Đi hạ dược người ta mà thành hạ dược chính mình. Tiêu Kiếm thở dài… Tội nghiệp vương gia… Xem ra kế hoạch này lại đổ vỡ rồi a~…
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.