Chương trước
Chương sau
". . . . . ."
". . . . . ."
Trong lúc nhất thời, mấy trăm tên cường giả Long Biến Cảnh la hét ầm ĩ không ngớt trên đỉnh núi. Một đám đỏ mặt tía tai theo lý tranh chấp, liên tục yêu cầu cho người nhà của mình chưởng quản Thiên Long giới, khiến cho một đỉnh núi to như vậy chẳng khác nào giống như một cái chợ bán thức ăn.
Thời gian dần trôi, tất cả mọi người khí thế phóng ra ngoài, ẩn chứa tư thế sẵn sàng cướp cò sát thương.
Đối mặt với cục diện lần này, Phong Liệt thân hình vẫn bất động, sắc mặt cười lạnh quan sát mọi người cãi lộn, không phát biểu bất cứ một lời nói nào.
Kỳ thật, quan trọng nhất là, tuy một đám cường giả này cãi lộn không ngớt, khí thế ngất trời, nhưng không một người nào hỏi thăm ý kiến của Phong Liệt.
Dù sao, trong mắt mọi người, thực lực của Phong Liệt cũng chỉ là một cường giả Hóa Đan Cảnh bé nhỏ mà thôi.
Thử hỏi, một đám sói đói đang thương thảo xem ai sở hữu con cừu non, thì ai sẽ đi quan tâm ý kiến của con cừu non làm gì?
Mặc cho bọn hắn có nằm mơ cũng sẽ không nghĩ tới Phong Liệt trong thời gian ngắn ngủi một năm rưỡi đã nhảy lên mấy cấp. Chỉ một lần đã leo lên Long Biến Cảnh hậu kỳ, có thể áp đảo được đại đa số người ở đây.
Về phần hắn như thế nào có được Thiên Long giới, cũng chỉ có thể quy cho số mệnh nghịch thiên của hắn.
Hắn lúc trước tiêu trừ sự việc nguy cơ cho đám người Hoàng Tử Nguyệt, trong Thiên Long giới xuất hiện kinh thiên trùng kích, nhưng đã sớm bị tất cả mọi người quên sạch rồi.
Thời gian dần trôi, một đám cường giả cứ nhao nhao, đẩy Phong Liệt sang một bên, bày ra tư thế muốn làm lớn chuyện.
Trong thế giới võ giả, cường giả vi tôn, nói cho cùng chính là dựa vào nắm đấm mà thay lời nói.
Phong Liệt khóe miệng có chút nhếch lên. Đối với cử động của mọi người hắn cũng là sống chết mặc bây, coi như là đang xem một vở tuồng không tốn tiền. Hơn nữa, nhân vật chính đều là một đám lão yêu nghiệt sống mấy ngàn năm rồi. Người bình thường có muốn xem cũng xem không được.
Lúc này, Phong Liệt đột nhiên cảm thấy một ánh mắt vẫn đang ngó chừng mình.
Hắn khẽ nhíu mày, đảo mắt nhìn lại thì thấy Hoàng Tử Nguyệt không biết từ lúc nào đi tới đằng sau mình. Hắn quay người lại đối diện, ánh mắt hơi có chút phức tạp.
Thấy Phong Liệt đột nhiên quay người lại, Hoàng Tử Nguyệt ánh mắt có chút trốn tránh, nhưng tựa hồ cảm thấy biểu hiện của mình có chút yếu thế, rồi lại hung hăng trợn mắt nhìn trở về.
Phong Liệt mỉm cười, hơi có chút trêu tức nói:
- Hoàng tiểu thư, ngươi cảm thấy Thiên Long giới này ta nên giao cho ai?
Hoàng Tử Nguyệt đôi mắt đen sững sờ, lập tức trừng trừng nhìn Phong Liệt, ngữ khí hoài nghi nói:
- Phong Liệt, bộ ngươi tốt bụng như vậy sao? Đây thật sự không giống như tác phong của ngươi.
- Nói không chừng là ta bị ngươi hun đúc, biến thành ngu xuẩn cũng không chừng.
Phong Liệt mỉm cười nói.
- Ngươi….
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Hoàng Tử Nguyệt giận dữ lên, nghiến răng nghiến lợi trừng mắt nhìn Phong Liệt. Bộ ngực cao ngất phập phồng bất định, hiển nhiên là đang rất tức giận.
Nhưng, xuất phát từ lý trí, nàng chung quy vẫn cố đè cơn lửa giận xuống, không có ra tay với Phong Liệt.
Dù sao nàng cũng biết rõ, hôm nay trong tay Phong Liệt có Thiên Long giới, chính mình một khi động thủ, gây chuyện không tốt thì sẽ bị người khác tưởng lầm là muốn cướp Thiên Long giới, rước lấy cơn tức giận của nhiều người thì không ổn.
Đúng lúc này, cách đó không xa đột nhiên vang lên thanh âm phá không sắc nhọn.
Xoẹt! Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
Oanh!
Một cỗ tử khí tràn ngập trong thiên địa, khiến cho con người ta phải lộn ruột.
Phong Liệt ngưng mắt nhìn lại, chỉ thấy Vân Tòng Long trường kiếm lập vào hư không, khí thế trùng thiên. Mà bên ngoài ngàn trượng, Già thiên hộ pháp cùng với một vị cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong của Băng Long giáo đều khóe miệng rỉ máu, vẻ mặt lộ ra sự khiếp sợ.
Tựa hồ như trận chiến này vừa mới bắt đầu thì đã có kết quả. Vân Tòng Long một địch hai toàn thắng, Già thiên hộ pháp và vị cao thủ Băng Long giáo kia bại trận.
- Haha, Vân trưởng lão quả nhiên danh bất hư truyền. Không thể tưởng tượng được Vân trưởng lão Tuyệt Vọng kiếm đạo lại luyện đến mức độ như vậy. Thật khiến cho lão phu phải bội phục.
- Vân trưởng lão một chiêu đã đánh bại Già Thiên và Lăng Uẩn hai vị hộ pháp, thật không hỗ danh là đệ nhất cường giả Long Biến Cảnh.
Một số lão gia hỏa lập tức vuốt mông ngựa Vân Tòng Long, trong lời nói cũng không thiếu sự chua xót.
Vân Tòng Long cười hào phóng, cất cao giọng nói:
- Hahah, đệ nhất Long Biến Cảnh bổn tọa xấu hổ không dám nhận. Nhưng, bổn tọa cam đoan Thiên Long giới sẽ không bị mất đi trong tay ta.
Sau khi dứt lời, thân hình nhoáng một cái, không thể chờ được, đi tới trên đỉnh đầu Phong Liệt, từ trên cao nhìn xuống nói:
- Người trẻ tuổi, sứ mạng cao cả của ngươi đã hoàn thành. Ngày sau, bên trên Long Huyết đại lục tất có một phần cho ngươi. Hiện tại, ngươi nên giao lại Thiên Long giới cho bổn tọa cất giữ.
Vân Tòng Long tiếng nói tuy rằng rất bình tĩnh, nhưng trong nội tâm khó dấu được sự kích động, ánh mắt cực lỳ nóng bỏng, tựa hồ như hận không thể lập tức cướp đoạt được Thiên Long giới trong tay Phong Liệt.
Thấy tình hình này, một đám lão già âm thầm thở dài không thôi, trong lòng hâm mộ lẫn ghen ghét Vân Tòng Long, chỉ hận thực lực của mình bất lực, vô duyên với Thiên Long giới.
Nhưng, biểu hiện của Phong Liệt nằm ngoài dự đoán của mọi người.
Chỉ thấy hắn khinh phong vân đạm, thập phần kinh ngạc hỏi:
- Vân trưởng lão, Phong mỗ có nói là sẽ đem Thiên Long giới giao cho người khác sao?
- Cái này….
Vân Tòng Long sắc mặt trì trệ, liền một hồi há hốc mồm.
Cùng lúc đó, tất cả mọi người chung quanh đều trợn tròn mắt. Một đám sững sờ, ngẩn người nhìn Phong Liệt.
Chỉ có Hoàng Tử Nguyệt tựa hồ như đối với kết quả này không nằm ngoài ý muốn. Chỉ là nàng nhìn về phía Phong Liệt, ánh mắt lo lắng. Haiz, người này không bao giờ khiến cho người khác phải bớt lo.
Sau một hồi ngốc trệ, Vân Tòng Long sắc mặt dần dần âm trầm xuống dưới, lạnh lùng nói:
- Chàng trai, tuy Thiên Long giới là do ngươi tìm được. Nhưng lại có liên quan đến vận mạng của dân tộc chúng ta. Với thực lực thấp kém của ngươi như vậy, làm sao có thể bảo vệ được cho nó?
- A, cái này cũng không nhọc Vân trưởng lão phải lo lắng. Phong mỗ đã có thể đoạt được Thiên Long giới đến tay thì dĩ nhiên là phải có thực lực bảo vệ cho nó.
Phong Liệt lạnh lùng cười, không chút để ý Vân Tòng Long.
Dứt lời, đồng thời thân hình của Phong Liệt hơi khẽ chấn động, oanh một phát, một cỗ khí thế vô cùng cường hoành phát ra, tràn ngập thiên địa, khiến cho mọi người không khỏi biến sắc.
- Long Biến Cảnh hậu kỳ? Điều này sao có thể?
- Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng. Phong Liệt một năm trước chỉ là tu vi Hóa Đan Cảnh, làm sao có thể nhanh như vậy đã…
Trong lúc nhất thời, Vân Tòng Long cùng với mọi người có mặt ở đây bị khí thế mạnh mẽ của Phong Liệt làm cho chấn kinh, trên mặt tràn đầy vẻ kinh ngạc.
Nhất là Sở Hóa Long, giống như ban ngày gặp quỷ, vẫn không tin vào mắt của mình.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.