Chương trước
Chương sau
Huyễn Không Tuyệt Thiên đại trận đã thành, bên trong đại trận hoàn toàn bị ngăn cách, tạo thành hai thế giới, người bên ngoài đại trận từ từ rời đi, bên trong đại trận hoàn toàn yên tĩnh.
Phong Liệt đưa mắt nhìn về phía đại trận, chỉ thấy hư không xung quanh đại trận kia méo mó, tạo thành một đoan hư vô.
Như vậy, cho dù sở hữu Phong Ma Đại Thương trong tay, e là hắn cũng rất khó có thể trở lại thế giới trước kia, nhiều nhất chỉ có thể xông vào bên trong không gian hư vô vô bờ bến, sống quãng đời còn lại.
Bất quá, Phong Liệt cũng không có cảm xúc tuyệt vọng, hôm nay thực lực tăng vọt đủ sức để cung cấp cho hắn lực lượng vô cùng vô tận.
Đúng lúc này, Cửu U Vương đột nhiên mở hai mắt, trong mắt lóe lên tia vui vẻ.
Giờ khắc này, hắn rốt cục đã chính thức không chế Ám Ngục, giống như khống chế Huyết Ngục.
Tâm ý của hắn khẽ động, lập tức xuất hiện bên ngoài Ám Ngục, ngay sau đó một tầng bảo tháp màu đen rơi vào lòng bàn tay hắn.
- Khà khà, từ giờ trở đi Ám Ngục chỉ thuộc một mình lão tử!
Cửu U Vương lặng lẽ cười, trong nội tâm vô cùng đắc ý.
Tiếp đến, hắn xòe lòng bàn tay kia, lại có một tầng tiểu tháp màu đen hiện ra, thực sự là Huyết Ngục thần khí.
Sau một khắc, Cửu U Vương chăm chú nhìn, hai tầng tiểu tháp đột nhiên hấp dẫn lẫn nhau, trên không trung nhập thành một khối, một cổ khí tức tang thương rộng lớn từ từ phiêu dạt.
Hai mắt Cửu U Vương lóe sáng, hai tay rất nhanh đánh ra vài đạo ấn quyết, chui vào hai tầng tiểu tháp.
Nhưng tiếp đến, hắn không khỏi sững sờ, hắn vốn định sử dụng tiểu tháp oanh kích Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận, nhưng phát hiện hai tầng tiểu tháp sử dụng khác nhau.
- Sao vậy? Có chuyện gì xảy ra? Chẳng lẽ tu vi của lão tử còn chưa đủ?
Cửu U Vương trăm mối tơ vò không thể nào lý giải.
Trầm ngâm một lát, hắn lại bạo phát mấy ấn quyết đối với hai tầng tiểu tháp thêm lần nữa.
Ngay khi ấn quyết chiu vào tiểu tháp, đột nhiên chỉ nghe tiếng vù vù thoáng qua, hai tầng tiểu tháp đột nhiên hóa thành một thanh đoạn kiếm trôi nổi trong không trung.
Hình dáng chuôi kiếm mang phong cách cổ xưa, thân kiếm một khối đen kịt, không có chút ánh sáng phản chiếu.
Chuôi kiếm này ước chừng hơn một thước, còn thân kiếm lại gần nửa thước, mặc dù không có lưỡi, lại tựa hồ lộ ra quang mang sắc bén không gì địch nổi.
- Ủa? Cái này hẳn là thần tháp Huyền Thiên thứ hai hình thái Huyền Thiên Thần Kiếm?
Sắc mặt Cửu U Vương vui vẻ, duỗi tay nắm chặt chuôi kiếm, chỉ cảm thấy một cổ khí tức thần bí mênh mông cộ rửa thân thể chính mình, khiến khí tức thần kiếm tiến gần thân thể chính mình, cuối cùng hòa nhập thành một.
- Khà khà, không biết đại trận này có thể chống đỡ được một kiếm Huyền Thiên không?
Mấy tức sau đó, Cửu U Vương hung hãn chém ra vài kiếm đánh về phía trời xanh.
Xoẹt!
Một đạo kiếm quang màu đen dài đến vài trăm trượng cắt ngang thiên địa, đơn giản chém vỡ hư không, trảm phá đại trận, chui vào bên trong hư vô vô cùng vô tận.
Bên ngoài đại trận, mấy chục tên cường giả tuyệt thế đến từ tất cả các giáo phái và hơn ba trăm tên Trận Pháp Sư đang muốn rời đi, lại đột nhiên nghe được thanh âm không gian rạn nứt từ phía sau truyền đến, không khỏi giật mình quay đầu nhìn lại.
Sau một khắc, chỉ thấy chỉ thấy Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận mấy trăm tên Trận Pháp Sư nghàn vạn khổ cực tạo lên đã tan biến giống như ảo mộng.
Cùng lúc đó, một đạo vết nứt dài đến trăm trượng, rộng hơn mười trượng, xuất hiện trên không trung, rất nhanh lại lắp đầy như lúc ban đầu, cái khe kia hắc ám tĩnh lặng cơ hồ muốn thu hút tâm trí tất cả mọi người lâm vào trong đó.
Nhất thời, tất cả mọi người kinh hoàng trợn mắt há mồm, thanh âm hô hấp vang lên một mảnh.
- Cái này. . .Đây là vết nứt không gian? Điều này sao có thể!
- Trời . . .ơ. . .i! Vậy mà có thể xé rách không gian! Cho dù là cường giả Long Biến Cảnh đều không làm được ah?
- Truyền nhân trong Ám Ngục này đã cường đại đến trình độ này?
. . . . .
Đám cường giả đều hiểu rất rõ ý vị xé nứt không gian như thế nào, có nghĩa ở đây bất luận là ai đều không thể địch lại.
Ở thế giới này, không gian ngăn cách cực kỳ ổn định, cho dù là cường giả Long Biến Cảnh đỉnh phong đều không đủ năng lực phá hư, về phần cảnh giới cực cao có thể làm được hay không, đã không thể biết được.
Kết quả là, trong lòng Vô Cực Kiếm Ma, Xích Yên Hà, Chung Dương và đám cường giả tuyệt thế lúc này khiếp sợ tới mức khó có thể tưởng tượng.
Vô Cực Kiếm Ma nhớ tới giọng điệu của chính mình lúc trước giống như bố thí, càng cảm giác chính mình làm trò cười cho giới võ giả, sắc mặt khó coi như đã chết.
Lúc này, Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận đã hoàn toàn tiêu tan vô hình, theo thời gian hiện ra một mảnh khói đen trong vòng mười trượng.
Đám khói đen này cản trở tầm mắt mọi người, cũng ngăn chặn tinh thần lực mọi người dò xét.
Bất quá, mọi người lại thấy rất rõ ràng, Ám Ngục biến mất không thấy, chỉ để lại vết tích trên mặt đất!
- Ám Ngục. . .Ám Ngục biến mất rồi!
- Vừa nãy đó là một kích thần khí? Ôi. . .Trời! Truyền nhân Ám Ngục đã khống chế thần khí như vậy!
. . .
Mọi người gặp tình huống này lập tức hiểu được, một kích kinh thiên động địa khi trước tất nhiên là truyền nhân Ám Ngục đã phát động thần khí.
Ngây ngốc hồi lâu, Vô Cực Kiếm Ma cao giọng nói về phía đám khói đen:
- Truyền nhân Ám Ngục có thể nói rõ danh tính?
- Bổn tọa Cửu U Vương!
Bản thân Phong Liệt biến ảo thoáng chốc phát ra một đạo thanh âm, lạnh lùng đáp lại.
Kỳ thực sau khi chém ra một chiếc đoạn kiếm Cửu U Vương đã lấy hết ma khí toàn thân, lúc này quay trở về không gian Long Ngục nghỉ ngơi.
- Cửu U Vương? Chưa từng nghe nói qua.
Đám cường giả Long Biến Cảnh không khỏi liếc mắt nhìn nhau.
Ánh mắt Chung Dương Thiên Diễm Môn biến ảo, hừ lạnh quát: Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn
- Cửu U Vương, bổn tọa không cần biết người là thế nào, nhưng Ám Ngục này chính là bảo vật thuộc về Long Võ Minh chúng ta, biết điều mau tranh thủ thời gian giao ra đây, nếu không chắc chắn ngươi là kẻ địch đối với toàn bộ người trong thiên hạ, nửa bước khó đi!
- Ha ha ha ha! Lực cười! Ám Ngục này rõ ràng là thần vật từ xưa tới nay thuộc về truyền nhân Ám Ngục ta, từ khi nào trở thành bảo vật thuộc về Long Võ Minh các ngươi?
Phong Liệt khinh thường cười nhạo nói.
- Hừ! Ngươi nói ngươi là truyền nhân Ám Ngục, vậy có gì có thể chứng minh? Nói không chừng ngươi mưu hại Tử Long Hộ Pháp, cướp lấy Ám Ngục! Ngươi hành động tiểu nhân cỡ này, quả thực thiên địa khó dung! Thiên Diễm Môn ta tuyệt đối không cho phép chuyện này phát sinh!
Sắc mặt Chung Dương âm trầm quát.
Nếu như lúc trước Phong Liệt không bạo phát một kích quá mức dọa người, hắn sớm đã phóng đi rồi, lúc này đâu còn có thể nói nhảm.
- Ha ha ha! Long Võ Minh chó má gì đó? Trong mắt lão tử, các ngươi chỉ là một đám tiểu nhân vô sỉ mà thôi! May mắn, lão tử chưa bao giờ thích nghe giảng đạo lý! Ha ha ha!
Phong Liệt vui vẻ cười lớn nói.
Đám cường giả tuyệt thế không khỏi thẹn quá hóa giận, sắc mặt biến ảo không ngừng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.