Chương trước
Chương sau
Sau khi Cửu U Vương nuốt nguyên lực và huyết nhục tinh túy còn sót lại trong thân thể Hùng Phách Thiên đã vững vàng tiến nhập Long Biến Cảnh trung kỳ, dựa theo cấp bậc nhân loại phân chia, hắn có lẽ xem như đạt đến Long Biến Cảnh ngũ trọng thiên.
Long uy cường đại tràn ngập lan tỏa khắp thiên địa, khiến dã thú, long thú trong vòng nghìn dặm đều lạnh run liên tục bái lạy.
Sau một khắc, Cửu U Vương biến hóa nhanh chóng, lại lần khôi phục thân thể cao tám thước lần nữa, vẫn là hắc phu tóc trắng đầu mọc một sừng.
Hắn rõ ràng cảm giác được, chính mình hôm nay đã không thể xem như một đầu U Long, có lẽ xem như một ma đầu, trong cơ thể hắn ngưng tụ thành nguyên lực và Long nguyên lực hoàn toàn khác, thì ra là lực lượng được gọi là ma khí.
Điều này khiến Phong Liệt có chút lo lắng, lại âm thầm vui mừng.
Lo lắng chính là, loại ma khí này ngày sau rất có thể mang đến cho chính mình một chút phiền toái;
Mà đáng được ăn mừng chính là, ma khí phẩm chất cực cao trong cơ thể hắn rõ ràng có thể lùa thần khí huyết ngục, lúc trước nếu không có huyết ngục chặn hậu một đạo thiên kiếp, e là hắn sớm đã biến thành tro bụi.
Khẽ trầm ngâm một chút, sau đó Phong Liệt thoáng an bài thần binh trên người chính mình:
Bản Tôn chỉ để lại Trấn Long Thiên Bi, Thần Đồ và Phong Ma Đại Thương, về phần Huyết Ngục, Tỏa Long Đài và Bạo Hổ Thánh Vương Xoa đều đặt trên người Cửu U Vương, kể từ đó thực lực của Cửu U Vương chắc chắn lại tăng thêm một bậc.
Sự tình nơi này đã xong, Phong Liệt cũng không có ý định ở lâu, hắn thu thập Cửu U Vương vào không gian Long Ngục, sau đó kích thích lệnh bài Ám Ngục.
Sau một khắc, hắn đã xuất hiện trong Ám Ngục.
Lúc này đang lúc đêm khuya, trong thiên địa một mảnh đen kịt, còn bên ngoài Ám Ngục nhân sinh huyên náo, hối hả.
Mấy trăm tên Cổ Long Văn Trận Pháp Sư vây quanh bốn phía Ám Ngục, dốc hết tâm huyết bố trí từng đạo Long Văn, không ngừng hoàn thiện Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận, dựa theo vẻ mệt mỏi hiện trên mặt bọn họ mơ hồ toát lên vui sướng, hiển nhiên tòa đại trận này bố trí sắp hoàn thành.
Tất cả cường giả Long Biến Cảnh thế lực lớn Hoàng Tử Nguyệt, Vô Cực Kiếm Ma và Lục Phật Chân Nhân, Xích Yên Hà. . .Đều đứng cách đó không xa, lẳng lặng nhìn một đám Trận Pháp Sư gấp rút làm việc.
- Người bên trong nghe đây! Bổn tọa cho ngươi thêm cơ hội cuối cùng! Bây giờ ngươi giao Ám Ngục ra còn kịp, bổn tọa đồng ý bảo toàn mạng nhỏ của ngươi, hơn nữa nguyện ý thu ngươi làm đệ tử! Bằng không đợi không lâu sau đại trận hoàn thành, ngươi ở trong đó chờ chết!
Một đạo thanh âm đậm mùi tang thương vang lên, trong lời nói ẩn chứa một tia thương cảm, giống như bố thí con kiến hôi lâm vào khốn cảnh. . .!
Lời nói vừa rồi thực sự vọng ra từ cường giả tuyệt thế Tuyệt Vong Kiếm Phái Vô Cực Kiếm Ma.
Trong khoảng thời gian này, hắn lại kêu gọi đầu hàng thêm lần nữa, đương nhiên muốn giữ thể diện cho truyền nhân Ám Ngục, chỉ tiếc người bên trong giống như điếc, không chút phản ứng, khiến hắn cảm thấy thật mất mặt.
- Vô Cực đạo huynh, cần gì nhiều lời? Người bên trong rõ ràng ngoan cố không đổi, để hắn chết bên trong là được! Phỏng chừng không đến vài chục năm, Ám Ngục sẽ mất đi chủ nhân, đến lúc đó còn không thể quy hồi Long Võ Minh chúng ta?
Lão nhân chúng ta ít tuổi như vậy, vài chục năm chẳng qua chỉ là khoảng thời gian bế quan một lần mà thôi, bổn tọa còn chờ được!
Thiên Diễm Môn Chung Dương Âm Dương Quái nói.
Không ít cường giả Long Biến Cảnh còn lại gật đầu phụ họa, xem như tán thành.
Duy chỉ có sắc mặt Hoàng Tử Nguyệt bình tĩnh không đổi, trong sâu đôi mắt đẹp lại hiện lên một tia thần sắc lo lắng, còn có chút không đành lòng.
Bên trong Ám Ngục, Phong Liệt nghe được Vô Cực Kiếm Ma mà Chung Dương nói. . .Không khỏi hừ lạnh một tiếng.
Nhưng sau một khắc, một đạo thanh âm quen thuộc khác truyền đến, trong lòng hắn không khỏi căng thẳng.
- Phong Liệt, ta biết rất rõ ngươi đang ở bên trong! Tuy hoàng gia chúng ta đứng ở trạng thái trung lập, nhưng ta lại không thể không khuyên ngươi một câu, Huyễn Không Tuyệt Thiên Trận này uy lực kinh người, mặc dù ngươi sở hữu bảo vật Phá Không cũng chưa chắc có thể thoát ra được, nếu như ngươi thay đổi chủ ý, trực tiếp hiện thân, ta có thể bảo vệ tính mạng ngươi!
Chủ nhân đạo thanh âm này Phong Liệt không xa lạ gì, không cần bàn cãi thực sự là Hoàng Tử Nguyệt. Truyện được copy tại Truyện FULL
Sắc mặt Phong Liệt khẽ biến đổi, thực sự không ngờ Hoàng Tử Nguyệt sẽ đoán được chính mình.
Trong giọng nói Hoàng Tử Nguyệt, hắn cũng cảm nhận được vài phần hương vị chân thành, chỉ là bất luận như thế nào hắn cũng không có ý định cúi đầu giao Ám Ngục cho người khác.
Huống hồ, chính mình hiện tại đã có thể sử dụng năng lực thần khí, lại càng không có lý do buông tha nó.
Lúc này, Cửu U Vương đang khoanh chân ngồi, sắc mặt vô cùng ngưng đọng, hai tay của hắn chậm rãi kết ấn, sử dụng một khối ấn quyết huyền ảo không ngừng đánh vào không gian giữa tế đàn.
Từng đạo từng đạo ấn quyết xuất hiện, khiến toàn bộ Ám Ngục rung động rất nhỏ.
Thời gian dần trôi qua, biên độ Ám Ngục chấn động càng lúc càng lớn, giống như một đầu hung thú hồng hoang đang trong giấc ngủ say vạn năm từ từ tỉnh lại.
Vù vù vù. . .
Rung động càng lúc càng mãnh liệt, Ám Ngục bắt đầu điên cuồng nuốt nguyên khí thiên địa, xung quanh tạo thành từng đạo nguyên khí vòi rồng khổng lồ.
- Ủa? Chuyện gì xảy ra?
- Điều này sao có thể? Ám Ngục tựa hồ đang dần dần thức tỉnh!
- Hẳn là truyền nhân Ám Ngục đã có thể thôi động Ám Ngục? Vậy chẳng phải hắn đã tiến nhập Long Biến Cảnh?
. . .
Trong lúc nhất thời, trong lòng đám cường giả vây quanh không khỏi chấn động, âm thầm đề phòng.
Chung Dương, Vô Cực Kiếm Ma và một số người khác nhớ rất rõ, 1700 năm trước, dưới sự giận dữ của Tử Long khiến Ám Ngục phát uy, lập tức chon vùi ba vị cường giả tuyệt thế Thiên Diễm Môn.
Giờ phút này Ám Ngục lại thức tỉnh lần nữa ngay trước mắt bọn họ, cả đám lập tức sợ hãi giống như con thỏ, bỗng nhiên lui bước hơn mười dặm, trong lòng kinh sợ ngừng chân phía xa xa xem xét tình hình.
Thái độ dè chừng như vậy, khiến đám cường giả trẻ tuổi Sở Hóa Long thông suốt, xuất phát từ suy nghĩ an toàn, bọn họ đều đi theo thoáng lui lại phía sau một khoảng.
- Có lẽ không phải hắn?
Hoàng Tử Nguyệt giờ phút này cũng toát lên ánh mắt nghi hoặc, nàng tuyệt đối không tin Phong Liệt có thể trong khoảng thời gian ngắn như vậy tiến nhập Long Biến Cảnh.
Trong lúc nhất thời, nàng lại phát sinh một chút dao động đối với truyền nhân Ám Ngục.
Giờ khắc này, tất cả cường giả Long Biến Cảnh đều lui rất xa, bên cạnh Ám Ngục chỉ còn lại mấy trăm tên Trận Pháp Sư liếc mắt nhìn nhau, trốn không được, ở lại cũng không xong.
Các vị tiền bối, đại trận này còn có thể tiếp tục không?
Một gã Hóa Đan Cảnh Trận Pháp Sư thực sự không kiềm chế được, can đảm hỏi.
- Đồ hỗn đản! Các ngươi không được phép dừng lại, dĩ nhiên phải tiếp tục! Khẩn trương làm việc!
Sắc mặt Chung Dương lạnh lùng, khiển trách.
Trong lòng đám Trận Pháp Sư không khỏi oán giận, thực sự giận không dám nói, đành phải vất vả bắt đầu khắc ấn trận với tộc độ cao hơn. . .
Thời gian lặng lẽ trôi qua.
Nửa canh giờ trôi qua rất nhanh, thiên địa rung động mạnh, một đạo hào quang lớn màu tím giống như cái chén lớn chụp xuống, bao phủ toàn bộ võ phong, hoàn toàn che khuất tầm mắt mọi người.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.