Chương trước
Chương sau
Ánh mắt chớp chớp vài cái, Lý Khoáng quay người lại nịnh nọt Lan Tiếu:
- Tam thiếu gia, ngài nghỉ ngơi đi! Để thuộc hạ đuổi cái tên súc sinh này đi.
- Ừ.
Lý Thiên Hổừ nhật một tiếng, lập tức khoanh chân ngồi xuống,nhắm mắt lại điều khí, không thèm để ý sự xuất hiện của Phong Liệt/
Những gia tộc hậu bối ở bên trong Bí cảnh số lượng cũng không ít, thật sự là không cần phải quá kinh hãi.
- Súc sinh, nếu như ngươi đã muốn chết vậy thì để Khoáng đại gia ta tiễn ngươi lên trời.
Lý Khoáng chậm rãi tới gần Phong Liệt, ngoài miệng khinh thường lạnh lùng nói.
Phong Liệt im lặng không nói gì, ánh mắt hờ hững.
Hắt giơ cao thương, chiếc thương màu vàng lợt từ phía xa chỉ vào Lý Khoáng.
Đồng thời từ từ xuất ra khí thế Chân khí cảnh nhất trọng thiên, sau lưng có một Ma long hư ảnh dài hơn ba trượng đang uốn lượn gào thét.
- Chân khí cảnh nhất trọng thiên? Hừ! Đúng là tự tìm đường chết mà.
Vừa nhìn thấy Long ảnh phía sau lưng Phong Liệt, Lý Khoáng càng thêm khinh thường, trước đó hắn còn có chút cảnh giác nhưng lúc này đã hoàn toàn không cần phải cảnh giác nữa.
Nhưng khinh thường vẫn là khinh thường, hắn cũng không có khả năng bị động chịu trận, hắn cũng lập tức phóng ra khí thế, Cương khí cảnh tứ trọng thiên tung hoành không sót một chút nào.
So sánh với Phong Liệt thì khí thế này thực sự có chút khó coi.
- Đi chết đi! Súc sinh!
- Kiếm lãng ngàn trượng!
Lý Khoáng lạnh lùng quát một tiếng, đạn bay lên, một thanh trường kiếm màu đen hung hăng chém ra một màn chói lòa về phía Phong Liệt.
Nhằm trừ bỏ hoàn toàn Phong Liệt và thể hiện trước mặt Lý Thiên Hổmột phen, hắn đã trực tiếp thi triển Thiên trọng trảm lăng cấp tuyệt học của mình, hắn nghĩ rằng chiêu này sẽ khiến cho Phong Liệt ngay cả hài cốt cũng không có, tuyệt đối không có may mắn nào.
- Hô.
- Thương long hộ thể.
Phong Liệt khẽ quát một tiếng, thân hình đột nhiên biến vào trong màn sương mù, đồng thời biến ảo những bóng đen, chín đạo Thương long hộ thể dài hơn ba trượng uốn lượn quanh người.
Lúc trước biểu hiện của hắn đã đạt tới hiệu quả, hôm nau thực sự là đã tới lúc thật sự rồi.
Sau một lát, hắn đột nhiên bay thẳng về hướng Lý Khoáng, chém ra từng đạo hoành kiếm về phía Lý Khoáng.
- Xoẹt! xoẹt! xoẹt!
- Phốc! Phốc! Phốc!
Từng đạo kiếm khí chém trên Thương long hộ thể xung quanh Phong Liệt, lập tức chôn vùi vào vô hình, Thương long hư ảnh cũng dần nhạt đi rồi biến mất.
Ngay khi Phong Liệt vọt tới trước mặt Lý Khoáng cách mười trượng, chín đạo Thương long hư ảnh quanh người hắn đã bị chém chết tám đạo, kiếm khí của Lý Khoáng cũng dần tiêu hao hết.
- Ối?
Lý Khoáng sắc mặt sững sờ, chân mày hơi nhíu lại.
Hắn không thể tưởng tượng được rằng, dưới một chiêu tuyệt kỹ của mình như thế, Phong Liệt vẫn còn chưa chết, hơn nữa còn vọt tới gần chỗ mình,điều này khiến hắn ta vô cùng tức giận.
Nếu để cho tam thiếu gia phía sau chứng kiến mình đường đường là một cao thủ Cương khí cảnh mà không thu phục nổi tên Chân khí cảnh rác rưởi ư, tiền đồ của mình đáng lo rồi, chuyện này sao có thể như thế được?
Lúc này, hắn liền thi triển tuyệt kỹ, cần phải dùng một đòn đánh chết Phong Liệt.
Nhưng lúc này Phong Liệt đã khởi động rồi.
- Đi!
Phong Liệt cách chỗ Lý Khoáng mười trượng, đột nhiên nói nhỏ một tiếng, trường thương rời khỏi tay, giống như một mũi tên hung hăng găm về phía Lý Khoáng.
- Xoẹt!
Một tiếng động khiến phá tan đi màng nhĩ người khác.
Trường thương rời khỏi tay bỗng trong nháy mắt bèn biến mất không thấy đâu, thế nên Lý Khoáng có thể cảm thấy được một cỗ sát khí xuyên qua nội tâm nhưng không nhìn thấy được dấu vết của trường thương.
Lý Khoáng giật mình, hắn tựa hồ như cảm thấy có lợi khí đánh tới, nhưng lại không thể nhìn thấy cái gì, muốn tránh cũng không tránh được, chỉ có thể dùng Cương khí hộ thể để chống đỡ.
Sau một lát chỉ nghe thấy tiếng “ phốc phốc” nghe thấu xương, giữa đầu Lý Khoáng xuất hiện một lỗ thủng lớn.
Cương khí hộ thể của hắn có ẩn chứa Cương sa phong ma thần thương, thùng rỗng kêu to, bị đâm thủng sương sọ trong nháy mắt, linh hồn bị chôn vùi, thoáng chốc cái đã chết rồi.
Phong Liệt tránh được, đang cùng giao chiến với Lý Khoáng, lập tức trường thương nắm trong tay, lúc này mới dừng lại.
Cho đến lúc này, Lý Khoáng ở phía sau “ phù phù” một tiếng trong không trung, chết ngay tại chỗ, chết không nhắm mắt.
- Hự.
Ánh mắt hờ hững nhìn Lý Khoáng đã chết, Phong Liệt thở ra một hơi, trong lòng có vài phần đắc ý.
Một cao thủ cương khí cảnh tứ trọng thiên, bên trong là một Long võ giả chân khí cảnh, có bao nhiêu người có thể làm được như vậy?
Lúc này, Lý Thiên Hổngồi khoanh chân phía trước đột nhiên mở mắt, vụt đứng lên, nhìn thân thể Lý Khoáng trên mặt đất, khuôn mặt trắng bệch lộ ra một tia nghi ngờ:
- Chuyện này sao có thể? Rốt cuộc ngươi là ai?
Sau một chút thất thần, Lý Thiên Hổ trợn to 2 con mắt sáng quắc, quát lớn Phong Liệt
Hắn tuyệt nhiên không tin Phong Liệt chỉ là một kẻ luyện võ thiên long chân khí cảnh, vì hắn sống lâu như vậy rồi mà còn chưa từng nghe một kẻ luyện võ thiên long chân khí cảnh nào có thể giết chết một cao thủ canh khí cảnh
Hắn vừa thầm đánh giá Phương Liệt vừa cố chịu đựng vết thương bên trong, dồn chút sức lực không còn nhiều tập trung lên 2 bàn tay đợi thời cơ cho Phong Kiệt một đòn chí mạng.
- Ngươi không cần phải biết!
Phong Liệt cười lạnh lùng, hắn không thể tự dưng lại nói cho Lý Thiên Hổ biết thân phận của mình, ít nhất là sẽ không nói trước khi tóm gọn Lí Thiên Hổ
- Ngươi…
Lý Thiên Hổ tức giận, đang định quát lớn thì đã nhìn thấy phong Liệt đang thu quyền trong tay làm mặt hắn biến sắc sững sờ.
Nhưng trong giây lát, bồng thấy Phong liệt ngồi xổm xuống, ghì lưng hóp bụng, phùng miệng ra, ngửa mặt lên trời gào một tiếng bay vút vào mây
- Cuồng long táng thiên , táng thiên nhất khiếu!
- Gruuuuuuuuuuuuuuu
Một âm thanh như rồng gầm hổ gừ vang dội cả đất trời.
Sau đó xuất hiện ảo ảnh ma long dài đến 5 trượng uốn lượn xẹt ngang trên bầu trời, hung hăng tấn công về phía Lý Thiên Hổ, khí thế hùng hổ của nó làm cho Lý Thiên Hổ cứ chớp mắt liên tục không dừng lại nổi
Đặc biệt là điều làm cho hắn kinh ngạc nhất chính là nguyên khí của trời đất vô tận đều cuồn cuộn bay về tụ xung quanh ảo ảnh của con ma long, mà chỉ trong nháy mắt, từ một con ma long 5 trượng đã biến thành 10 trượng, sức mạnh và khí thế của nó hung bạo hơn trước cả chục lần.
- Vèo vèo…Đây là kỹ thuật chiến dưới mặt đất đã đạt tới cảnh giới ? Con súc sinh chết tiệt này.
Lý Thiên hổ hít sâu vào một hơi khí lạnh, nhưng ngay lúc hắn đang ngây người ra không phòng thủ thì con ma long đã lao đến gần hắn làm hắn không hỏi gật mình thất thần.
Nếu như là lúc mà hắn đang khỏe thì đòn tấn công kia không thể làm cho hắn bị thương chút nào, chỉ cần lúc hắn tỉnh táo thì có thể dễ dàng hóa giải đòn tấn công vừa rồi.
Nhưng mà hôm nay, hắn lại đang bị trọng thương, nguyên khí trong người cũng chỉ còn đến 20% thôi, sao có thể đủ tỉnh táo để đỡ được chiêu “thiên chấn” kia, đối mặt với chiêu tấn công kia của Phong Liệt hắn chỉ còn cách gắng gượng chống đỡ chứ không còn cách nào khác.
Không chút do dự!
Lý Thiên Hổ bỗng nhiên chém ra 2 đường chưởng màu đen, thoáng chốc trên bầu trời xuất hiện 2 vòi rồng cuồn cuộn dũng mãnh lao vào tấn công con ma long.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.