Chương trước
Chương sau
- Ực!
Sắc mặt Phong Liệt xì xuống, không thể tưởng tượng được tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt có thể tưởng tượng phong phú như thế, hắn cố gắng giải thích cho nàng:
- Đừng nghĩ lung tung, sao có thể có chuyện đó được? Ta muốn có thiếp không phải đều phải có sự đồng ý của đại phu nhân sao? Ha ha!
- Hừ hừ, đây là chàng nói đấy nhé, đừng có đổi ý!
Lý U Nguyệt gầm gừ nói, đồng thời cố ý liếc nhìn Lan Tiếu.
- Ách.
Phong Liệt không khỏi nheo mắt, lúc này chợt nhớ ra rằng phải nói cho Lý U Nguyệt biết rõ chuyện của Lục Yên.
Nhưng hắn lập tức lắc đầu, việc này vẫn nên tạm gác lại đã để nói sau, chắc chắn rằng Lý U Nguyệt cũng sẽ không phản đối.
Lúc này Phong Liệt chú ý tới ánh mắt của Lý U Nguyệt nhìn Lan Tiếu, bèn giải thích:
- Không cần để ý tới cô ta, chỉ là một kẻ quái dị mà thôi, chúng ta qua bên kia nói chuyện đi.
Nghe Phong Liệt nói như thế, trong lòng Lý U Nguyệt cũng thở phào nói:
- À , thảo nào phải mang áo choàng.
Tuy nữ nhân kia có bộ ngực lớn, nhưng phu quân đã nói cô ta là người quái dị thì mình cũng không cần phải ghen làm gì, xem ra nàng vẫn rất tự tin vào mình.
- Ngươi, các ngươi, hừ.
Lúc này, Lan Tiếu vốn không được coi ra gì nhìn hai người nói chuyện, trong lòng giống như có lửa cháy, thực tế câu nói sau cùng của Phong Liệt “ người quái dị” khiến cho cơn giận của nàng sôi lên sùng sục, ngũ tạng bốc hỏa.
Lúc này nàng chỉ muốn cởi tấm áo choàng ra, cho hồ ly tinh kia biết mặt, nhưng cũng lo sắc đẹp của mình sẽ bị Phong Liệt ngấp nghé, chẳng may bị người ta ăn hiếp thì làm sao?
Suy nghĩ một hồi nàng bèn tạm thời dừng lại, nhưng lửa giận trong lòng vẫn không thể tiêu tan được.
- Hai tên cẩu nam nữ các người! Coi như bản tỷ đây không tồn tại ư?
Lan Tiếu chống hai tay, vô cùng tức giận chỉ vào Phong Liệt và Lý U Nguyệt đang ở bên ngoài không gian.
Phong Liệt và Lý U Nguyệt tuy nhiên lại bỏ qua những lời này, bước chân không ngừng tiếp tục tiến thẳng về phía trước, hai người vừa đi vừa bàn tán về những chuyện đã trải qua trong những ngày vừa rồi.
Lan Tiếu phía sau tức giận dậm chân, một đạo chú thuật đã ngưng kết ở lòng bàn tay nhưng lại do dự không muốn phát ra ngoài.
Không thèm giáo huấn hai kẻ cẩu nam nữ này, khó có thể giải được sự tức giận trong lòng, nhưng nếu như động thủ thì chỉ sợ người chịu thiệt chính là mình.
Do dự một lát rồi dường như nhớ ra chuyện gì, nàng bèn hướng về phía Phong Liệt hô to một tiếng:
- Phong Liệt, không phải ngươi đồng ý với ta sẽ thả ta ra ngoài sao?
Phong Liệt dừng bước chân, quay sang lạnh lùng nhìn nàng, bình thản nói:
- Ta đã đổi ý, nhị ca của ngươi là cao thủ Thần thông cảnh lục trọng thiên, hôm nay ta còn chưa thu phục hắn.
Cho nên, đừng có đòi hỏi nữa, đợi ngươi giải được chú thuật này cho ta, ta sẽ thả ngươi rời đi, quyết không nuốt lời.

- Ngươi, khốn khiếp! Ta liều mạng với ngươi.
- Ầm ầm!
Lan Tiếu còn chưa nói hết, đột nhiên bị Chấn nhiếp khí tức mênh mông cuồn cuộn cắt đứt, khuôn mặt xinh đẹp dưới lớp áo choàng đôt nhiên giật mình, cả người lập tức yên lặng.
Nàng tóm lại vẫn chưa mất hết lý trí, biết rõ rằng ở trong không gian này, mặc dù mình có thể khôi phục được mười phần thực lực nhưng cũng không thể nào là đối thủ của Phong Liệt, chỉ biết mắng sau lưng hai người một hồi.
Phong Liệt lạnh lùng hừ một tiếng, cũng không để ý tới nàng, ôm tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt của mình khẽ nói.
- U Nguyệt, tu vi của nàng làm thế nào mà tăng lên nhanh như vậy?
Phong Liệt có thể cảm nhận được nguyên lực hùng mạnh trong cơ thể Lý U Nguyệt, hơi có vẻ lo lắng bèn hỏi.
Phong Liệt nhắc tới lại khiến cho thần sắc của Lý U Nguyệt ủ rũ, trong lòng không khỏi buồn bã.
Sau đó, nàng kể lại cho Phong Liệt nghe chuyện Ma băng trưởng lão đã giúp nàng nâng cao tu vi, từ việc Ma băng trưởng lão đoạt xá không thành bị nàng nuốt, đến chuyện nàng bị ép đem giao dịch lấy lệnh bài Thiên tru.
Phong Liệt cho dù cũng có một chút suy đoán những chuyện này, nhưng nghe được Lý U Nguyệt ở Lý gia đã bị đối xử như thế ào, trong lòng vẫn cảm thấy tức giận không chịu nổi.
Thực tế khi nghe tới Lý U Nguyệt thiếu chút nữa bị Ma băng lão tổ đoạt xá, Phong Liệt cảm thấy một trận tức giận, hận không thể giết chết được cả Lý tộc.
- Người của Lý gia đều đáng chết!
Phong Liệt ầm ầm một chưởng giống như cành cây khô trên núi bị gãy xuống, vẻ mặt tàn ác, hắn âm thầm hạ quyết tâm, sau này nhất định sẽ bắt Lý gia phải trả cái giá lớn.
- Phu quân, chàng không cần lo lắng cho ta, bây giờ không phải ta vẫn tốt sao? Hơn nữa ta còn chiếm được một phần ba nguyên lực cảm ngộ võ đạo của Ma băng lão tổ, chỉ cần những thứ này có thể được tiêu hóa, ta có thể đạt tới Hóa đan cảnh sơ kỳ nữa.
Lý U Nguyệt an ủi Phong Liệt.
Tuy vẻ hặt hưng phấn nhưng trong đôi mắt xinh đẹp vẫn hiện lên một tia lo lắng, nàng tuy rất hận Lý gia nhưng không muốn Phong Liệt trở mặt với Lý gia.
Bởi vì nàng biết rõ, hiện tại Phong Liệt không phải là đối thủ của một quái vật khổng lồ như Lý gia, cho dù là Phong Liệt có thể giết chết được cao thủ Cương khí cảnh cũng vẫn chưa thể đủ được.
Phong Liệt sao có thể không hiểu được tâm ý của giai nhân chứ? Hắn càng cảm thấy nỗi đau đớn của giai nhân trước ngực.
- Ha ha ha, được, U Nguyệt nhà ta nói không chừng sau này sẽ trở thành Ma vương đây! Hắc hắc hắc!
- Đó là đương nhiê! Hì hì, đến lúc đó người ta sẽ gọi là U Nguyệt ma vương, để xem còn ai dám ức hiếp ta.
- Ta vẫn cảm giác Nguyệt tiên tử nghe êm tai hơn, cái tên U Nguyệt ma vương nghe dọa người ta quá.
- Như thế này nhé, ta chỉ là tiên tử của một mình phu quân thôi, còn khi đối mặt với người ngoài ta sẽ trở thành Ma vương, như thế có được không?
Phong Liệt và Lý U Nguyệt ở bên trong Long ngục không gian thân thiết chuyện tình cảm nam nữ, còn bên ngoài Long ngục không gian đã diễn ra chiến hỏa trong mấy ngày liền.
Lý gia và Lan gia đánh nhau thực sự rồi, chẳng những hầu hết đều đã bị thương, thậm chí là một cao thủ Cương khí cảnh ngũ trọng thiên của Lý gia cũng bị Lan Tiếu Thành đánh cho tan nát mất mạng, quả thực là vô cùng thảm thiết.
Phong Liệt ở bên trong ôm giai nhân cười nói, vừa lặng lẽ phân ra một đám tâm thần đi quan sát tình hình bên ngoài.
Nếu có thể thừa lúc hắn sẽ bỏ đá xuống giếng một phen.
Quả nhiên một lát sau thời cơ của hắn đã đến!
Lý Thiên Hổ bị Lan Tiếu Thiên đánh rơi từ trên đỉnh núi xuống lưng chừng, bị thương rất nặng, thổ huyết không ngớt.
Nếu không phải là Lan Tiếu Thiên đã cố ý nương tay thì chỉ sợ cái mạng của hắn đã mất rồi.
Bên trong Long ngục không gian, Phong Liệt ánh mắt sáng lên, khẽ hừ lạnh một tiếng:
- Hừ! Hôm nay cứ thu một ít lợi ích đã.
Thực lực của Lý Thiên Hổ so với Lan Tiếu Thiên có chung quy hơn một chút, lại bị Lan Tiếu Thiên chiếm thế trước, vì thế một lát sau đã bị chiếm thế.
Giờ khắc này, Lan Tiếu Thiên đánh một chưởng mạnh mẽ khiến Lý Thiên Hổ rơi xuống đỉnh núi, cũng may rơi xuống nơi mà Lan Tiếu Thành, Lý Khoáng và mấy người khác đang giao chiến.
Lý Khoáng và các cao thủ Lý gia khác chứng kiến Lý Thiên Hổ trọng thương, sắc mặt kinh hãi, bèn bỏ luôn đối thủ tiến lên đỡ Lý Thiên Hổdậy.
- Tam thiếu gia ngài không sao chứ?
- Tam thiếu gia!
Lý Thiên Hổđứng dậy, tỏ ý không cần hai người đỡ, hai mắt oán độc nhìn Lan Tiếu Thiên đang bay trên không trung, phẫn nộ quát to:
- Lan Tiếu Thiên, Lan gia các ngươi bội bạc, không tuân thủ quy củ, chẳng nhẽ là muốn khai chiến với Lý gia ư?
Lúc này có thể nói hắn đã phẫn nộ cực điểm, vốn tưởng rằng lần này vụ giao dịch của Lý gia và Lan gia sẽ tốt đẹp, không ngờ rằng lại xui xẻo như vậy, đã cướp mất cháu gái của mình không nói rồi, bây giờ còn đánh mình trọng thương, bây giờ có dưỡng thương nửa năm cũng không hồi phục được nữa.
Lan Tiếu Thiên bay trên không trung, tay áo bồng bềnh, khẽ cười nói:
- Ha ha! Lý huynh nói quá lời rồi, nha đầu kia chẳng qua chỉ là một hậu bối của Lý gia thôi, có cần hai nhà chúng ta phải gây chiến không? Hôm khác Lan mỗ nhất định sẽ giơ tay đưa lệnh bài Thiên tru lên, quyết không nuốt lời.
Lúc này tuy hắn cũng có chút tức giận, nhưng đã không bị trói buộc, tài trí bất phàm, vẻ mặt thản nhiên, tình hình của hắn còn tốt hơn Lý Thiên Hổnhiều lần.
Muốn nói trở mặt cùng với Lý gia thì không phải là điều mà Lan gia mong muốn, dù sao hai đại gia tộc thế lực khổng lồ, bình thường ở không gian Bí Cảnh đụng chạm nhau thường xuyên, nếu nói là trở mặt hoàn toàn thì không có lợi với cả đôi bên.
Cho nên, cho dù Lan Tiếu Thiên giờ phút này chắc chắn có thể tiêu diệt Lý Thiên Hổthì cũng không ra tay.
- Khục khục! Đáng chết!
Lý Thiên Hổnghe những lời nói của Lan Tiếu Thiên tức giận nhịn không được nên ho ra mấy ngụm máu tươi.
Thương thế của ông ta rất nặng, chiến lực đã suy yếu, nguyên lực của cơ thể không còn đủ để ủng hộ Đại thần thông vận chuyển, tuy trong lòng giận giữ nhưng không thể làm gì được Lan Tiếu Thiên.
Lúc này Lan Tiếu Thành đột nhiên quay về phía Lan Tiếu Thiên, quát thật to:
- Thiên công tử, Tiếu Trần đã bị giết chết, cửu phẩm huyết mạch cũng không biết đã đi đâu! Ngài phải báo thù cho Tiếu Trần!
- Hả? cái gì? Cửu phẩm huyết mạch không biết đi đâu rồi? Chuyện gì xảy ra vậy?
Mày kiếm của Lan Tiếu Thiên dựng lên, hắn không để ý gì tới cái chết của Lan Tiếu Trần, nhưng sự mất tích của Lý U Nguyệt khiến hắn lo quýnh lê.
Cửu phẩm huyết mạch quan trọng tới đại sự tồn vong của Lan gia mười năm sau, tuyệt đối không thể để mất được.
Nếu không, hắn cũng phải mạo hiểm trở mặt với Lý gia, cướp người từ tay Lan Tiếuh.
Lan Tiếu Thiên hỏi một hồi, Lan Tiếu Thành đã kể lại chuyện vừa xảy ra, đồng thời nhìn về phía ba người Lý gia như kiểu muốn ăn tươi nuốt sống.
Lan Tiếu Thiên trầm ngâm một chút, sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói với Lan Tiếuh:
- Lý huynh, việc này là do Lý gia các ngươi gây nên?
Nghe Lan Tiếu Thiên hỏi, sắc mặt Lý Thiên Hổvốn sững sờ lập tức trở nên khinh thường cười lạnh lùng nói:
- Hừ, Lan gia các người đừng tưởng rằng có thể làm trò quỷ quệt để bỏ qua chuyện này! Nếu không cho chúng ta câu trả lời xác đáng thì Lan gia các người hãy đợi sự trả thù của chúng ta.
Lan Tiếu Thành giận giữ, không nhịn được quát mắng:
- Khốn khiếp! Rõ ràng là Lý gia các ngươi làm, còn không thừa nhận ư! Các ngươi là loại chó má gì thế.

Vừa nói hắn vừa không nhịn được xông lên phía trước, muốn xé tan người của Lý gia thành từng miếng.
- Tiếu Thành!
Lan Tiếu Thiên quát bảo Lan Tiếu Thành dừng lại, hai mắt hắn nheo lại, lạnh lùng nhìn Lan Tiếuh, khuôn mặt anh tuần càng trở nên trầm ngâm hơn.
Kỳ thực trong lòng hắn cũng không cho rằng người giết chết Lan Tiếu Trần và cướp đi Lý U Nguyệt là người của Lý gia, bởi nếu là Lý gia làm bọn họ không cần thiết phải thừa nhận.
Như thế thì là ai làm chuyện này?
Trầm ngâm một lát, Lan Tiếu Thiên dặn dò Lan Tiếu Thành:
- Tiếu Thành, phát tín hiệu triệu tập tất cả mọi người trong Lan gia trong Bí cảnh, phong tỏa Truyền tống trận, kiểm tra nghiêm ngặt!
- Vâng!
Lan Tiếu Thành lên tiếng, lập tức phóng ra một đạo khói lửa lên bầu trời đêm đen như mực.
Trong Long ngục không gian, Phong Liệt nghe nói Lan Tiếu Thành muốn phong tỏa Truyền tống trận bèn nhíu mày.
Nếu như Lan gia thật sự phong tỏa Truyền tống trận, chỉ sợ chuyện này sẽ gây phiền toái cho mình.
Nhưng, hiện tại không có phương pháp xử lý nào tốt hơn, văn bản với thực lực của mình thì không thể đối kháng với Lan gia, chỉ có thể đi một bước xem một bước thôi.
Một lát sau, Lan Tiếu Thiên và Lan Tiếu Thành đã rời đi, chắc chắn là đi tìm mục tiêu, trong rừng hiện tại chỉ còn Lý Thiên Hổvà hai người khác.
Vết thương của Lý Thiên Hổrất nặng, không thể lập tức ngồi xuống điều khí được, Lý Khoáng và một tên cao thủ Lý gia khác giúp hắn hộ pháp.
- Tam thiếu gia! Chúng ta cứ để như thế sao?
Lý Khoáng ở bên cạnh Lan Tiếuh, nói nhỏ.
Lý Thiên Hổhai mắt lạnh lùng, hừ nói:
- Bỏ qua ư? Hừ! Sao có thể có chuyện dễ dàng như vậy? Lý ga chúng ta chưa từng phải chịu thiệt thòi. Lý Cơ, ngươi cầm lệnh bài của ta trở về gia tộc một chuyến, mời Ma chưởng lão tổ rời núi! Khục khục!
- Vâng! Tam thiếu gia!
Cao thủ tên là Lý Cơ tiếp nhận lệnh bài của Lan Tiếuh, nhanh chóng biến mất khỏi khu rừng.
- Bà nó! Sớm biết sẽ có biến cố như vậy lúc trước nên để cho Ma chưởng lão tổ cùng đi đến! Trở về chỉ sợ bị lão đại, lão nhị chế giễu.
Lý Thiên Hổđược Lý Khoáng giúp đỡ băng bó cánh tay trái bị gãy xương, đau đớn vô cùng.
- Sẽ không có ai chê cười ngươi, bởi vì, người đi không cần trở về!
Lúc này đột nhiên có một âm thanh lạnh như băng từ cánh rừng phía sau Lý Thiên Hổvà Lý Khoáng truyền đến.
- Ai đấy?
Lý Thiên Hổgiật mình, đột nhiên đứng dậy đề phòng.
- Chuột nhắt phương nào, đừng có giấu đầu hở đuôi nữa!
Lý Khoáng hét lớn một tiếng, lập tức chắn phía trước Lan Tiếuh, làm ra bộ dạng trung nô hộ chủ.
Sau một lát, có một thiếu niên tuấn tú mặc trang phục màu đen thản nhiên đi ra từ phía sau cây đại thụ.
Khí tức trên thân thể thiếu niên này đều không có, ánh mắt ẩn chứa sát khí không hề che giấu, khiến cho Lý Thiên Hổcó chút rùng mình trong lòng.
Thiếu niên này chính xác là Phong Liệt.
Phong Liệt vốn định sử dụng Tàng hình chú của Lan Tiếu, nói như thế có thể thần không biết, quỷ không hay để tiêu diệt Lý Thiên Hổvà Lý Khoáng, còn có thể tránh cho mình không ít phiền toái.
Có thể oán hận của Lan Tiếu đối với hắn ta quá sâu, căn bản không bị hắn mua chuộc, nên trong tình huống bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể chém giết chính diện.
Nhưng mặc dù là xuất hiện quang minh chính đại, Phong Liệt cũng không sợ chút nào trước Lý Thiên Hổđang bị thương và Lý Khoáng Cương khí cảnh tứ trọng thiên.
- Ồ, một tiểu tử chưa đủ lông đủ cánh cũng muốn đến đây gây chuyện sao? Đúng là không biết trời cao đất giầy mà!
Lý Khoáng vốn sững sờ lập tức xông lên phía trước cười xùy, tinh thần căng thẳng cũng được thả lỏng một chút.
Sau khi được tái sinh Phong Liệt mới có mười sáu tuổi, nhìn Lý Khoáng chắc cũng chỉ khoảng hai mươi tuổi, tuy nhiên hắn ta có những suy nghĩ cổ quái, bất luận là thế nào hắn đều có khả năng vượt qua Cương khí cảnh, đây là chuyện rất bình thường.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.