Đúng lúc này Lý Thiên Hổ ở đằng trước bỗng quay đầu liếc lùm cây Phong Liệt ẩn núp, trên mặt âm tà lóe vẻ nghi ngờ.
Lý Thiên Hổ lầm bầm, hơi nhíu mày:
- A? sao ta cứ cảm giác bị người nhìn lén nhỉ?
Lý Khoáng vội nói:
- Tam thiếu gia! Thuộc hạ đi lên xem sao!
Lý Thiên Hổ lạnh nhạt ừ một tiếng:
- Ừm!
Lý Khoáng thấy thế thầm vui mừng, cơ hội biểu hiện của mình lại tới rồi. Chỉ cần tam thiếu gia sai phái gã nhiều thêm vài lần, đợi thuận tay về sau nói không chừng sẽ để gã ở bên cạnh hầu hạ, cơ hội thế này rất khó kiếm.
Lý Khoáng vừa nghĩ vừa hớn hở chạy tới chỗ Phong Liệt ẩn thân.
Lúc này Phong Liệt xuyên qua khe hở lát cây nhìn Lý Khoáng cách mình ngày càng gần, lòng kinh ngạc.
"Không lẽ ta bị phát hiện? Không có khả năng đi?"
Nhưng mặc kệ ra sao thì Phong Liệt không thể ở lại lùm cây này lâu hơn, nếu tên này đến gần thì hắn tuyệt đối không có chỗ giấu mình.
Cho nên Phong Liệt không chút do dự trốn vào trong long ngục không gian.
- Phong Liệt! Ngươi mau cút ra cho bổn tiểu thư! Ta muốn để ngươi nếm mùi thực cốt chú!
- Đây rốt cuộc là chỗ quái quỷ gì? Phong Liệt chết tiệt! Ngươi mà còn không ra nữa thì cô nãi nãi sẽ tự sát đó!
- Như vậy cũng không được! Hừ, nếu ngươi còn không ló mặt thì ta cả đời cũng không giải trừ uyên ương đồng tâm chú nhé! Ngươi chờ cưới lão nương qua cửa đi!
- …
- …
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-long-phien-thien/1429678/chuong-202.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.