Chương trước
Chương sau
Ma Băng sợ hãi vô cùng, bà từ từ tuyệt vọng phát hiện ra linh hồn và thân thể của mình càng lúc suy yếu càng nhanh, chẳng mấy chốc đã hạ xuống cường độ cương khí cảnh.
Mắt nhìn thấy mình sắp toi đời, Ma Băng Lão Tổ trong lòng tức giận, cưỡng ép trừ bỏ phần linh hồn bị lây độc kia, dùng chiêu tiêu tán hồn cho vào đầu Lý U Nguyệt, trốn vào trong đó.
Một lát sau, sau khí linh hồn của Ma Băng Lão Tổ trốn vào trong đầu Lý U Nguyệt thì không khỏi nhạc nhiên.
Thật kinh hoàng, bà ta sớm đã quên mất Lý U Nguyệt đã lên mức chân khí cảnh, linh hồn của thân thể sớm đã thành hình.
Thực tế khiến cho bà khiếp sợ là linh hồn của Lý U Nguyệt cũng không kém mình chút nào.
Phong Liệt dẫn theo Lan Tiếu, lao nhanh về phía Truyền Tống Trận, hắn đã chờ đợi ở Vô quang Bí Cảnh hơn mười ngày rồi, cũng muốn biết xem tình hình ở bên ngoài như thế nào.
Tính toán thời gian, trong giáo chắc cũng thi đấu được một thời gian, không biết Ám võ viện thắng hay bại, Yên Lục, Triệu Trụ, Đại Tài bọn họ có giành được thành tích gì không.
Với thực lực hiện tại của Phong Liệt, mặc dù mặc dù không là gì trong giáo, nhưng nếu như là Ám võ viện thành tích kém cỏi, hắn là Đại sư huynh khó tránh khỏi bị mấy lão gia hỏa trong viện nói này nói kia.
Nhưng đột nhiên vào lúc chỉ cách Truyền Tống Trận vào dặm, thân thể của hắn trở nên trì trệ, đồng tử không khỏi co rút lại.
- Ối.
Chỉ nhìn thấy tòa liên thông “ Long huyết giới” của Truyền Tống Trận có chút lập lòe lập lòe, mấy đạo nhân ảnh lập tức xuất hiện xung quanh Truyền Tống Trận.
Từ xa nhìn lại, những người kia theo thứ tự là một cao thủ Thần thông cảnh, ba cao thủ Cương khí cảnh và một nữ tử Chân khí cảnh.
Điều khiến cho Phong Liệt vô cùng kinh ngạc là, nữ tử duy nhất kia chính là Lý U Nguyệt mà ngày đêm hắn mong nhớ trong lòng.
Lúc này Lý U Nguyệt mặc bộ quần áo màu đen không có hoa văn trang trí gì, dáng người thướt tha, chỉ là trên khuôn mặt xinh đẹp không tỳ vết kia lại hiện ra một vẻ bàng hoàng sầu khổ, khiến cho người ta đau lòng.
- U Nguyệt? Sao nàng lại tới đây? Ồ? Chân khí cảnh tam trọng thiên? Chuyện này sao có thể!
Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt, cảm xúc thoáng cuộn trào lên không thôi.
Hắn dựa vào nhãn lực trên người có thể nhìn thấy ba người phía sau lưng U Nguyệt có Ma long hư ảnh, cái này nghiễm nhiên cho thấy Lý U Nguyệt là một cao thủ chân khí cảnh tam trọng thiên.
Phong Liệt vẫn không tin vào mắt mình, dụi dụi mắt, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
Nhưng hắn nhớ rất rõ, lần trước khi chia tay Lý U Nguyệt ở Đại hạp cốc, lúc này Lý U Nguyệt chỉ là một để tử Nguyên khí cảnh ngũ trọng thiên, vậy mà không tới thời gian ba tháng, nàng ấy đã tăng lên Chân khí cảnh tam trọng thiên, thật sự là dọa người!
Nếu không có Phong Liệt đã sớm ghi nhớ rõ hình ảnh Lý U Nguyệt ở trong đầu thì thật sự tưởng rằng mình đã nhìn lầm người.
Phong Liệt nhìn Lý U Nguyệt, lúc này Lý U Nguyệt cũng phát hiện ra hắn, đôi mắt trong sáng kia cũng hiện lên một tia kinh ngạc, lập tức chuyển thành vui mừng, sau đó lại trở nên lo lắng.
Phong Liệt sau đó muốn tiến lên gặp gỡ giai nhân, chợt phát hiện bốn gã cao thủ đang lặng lẽ quan sát bên cạnh Lý U Nguyệt, cho hắn một tín hiệu rằng không nên tới gần, điều này khiến cho Phong Liệt rùng mình, đột nhiên ngừng bước chân lại.
Hắn cũng không phải người lỗ mãng, hơn nữa trong lòng hắn cũng hiểu biết rất rõ, biết Lý U Nguyệt là người có suy nghĩ thông minh, tinh tế, nếu như nàng làm như thế thì chắc hẳn là có đạo lý của nàng.
Sự thật là như thế, Lý U Nguyệt sau khí bị ép nuốt đám tàn hồn của Ma Băng Lão Tổ, chẳng những kế thừa hầu hết võ cảm ngộ học của Ma Băng Lão Tổ, hơn nữa nàng cũng đã biết được những chuyện của mình từ trí nhớ của Ma Băng Lão Tổ.
Nàng biết rõ gia chủ sở dĩ giúp nàng tăng tu vi lên, thực sự không phải là tình cảm bồi dưỡng gì hết, chỉ là để nàng có đủ thực lực tiến vào Vô quang Bí Cảnh đệ nhị trọng.
Để nàng tiến vào Vô quang Bí Cảnh đệ nhị trọng là đã hoàn thành cuộc giao dịch này, chỉ cần nàng dùng Cửu phẩm huyết mạch của Cổ giới Lan gia đổi lấy tấm lệnh bài.
Nhưng mặc dù biết đầu đuôi câu chuyện là như thế, nàng cũng không có cách nào giải quyết, nàng biết rõ rằng, tu vi Chân khí cảnh tam trọng thiên của mình hôm nay không thay đổi được vận mệnh đang chờ đợi mình.
Suy nghĩ hồi lâu trong động phủ của Ma Băng Lão Tổ, nàng dứt khoát nuốt tàn hồn ba thành nguyên lực của Ma Băng Lão Tổ, giả bộ giống như bộ dạng hàng ngày nhưng thực sự trong lòng đang suy nghĩ về đường thoát thân.
Trên suốt chặng đường, nàng không lúc nào là không tìm đường chạy trốn, nhưng tới giờ khắc này kế hoạch chạy trốn vẫn không khả thi, trong lòng nàng lo lắng như lửa đốt.
Lúc này nàng lơ đãng nhìn thấy Phong Liệt, sau một hồi vui mừng, nàng đã lo lắng ngăn cản Phong Liệt bước lên phía trước.
Nàng đã từng nghe qua đồn đại Phong Liệt từng đánh bại một cao thủ Cương khí cảnh, nhưng cũng không muốn Phong Liệt bị cuốn vào vòng xoáy này.
Dù sao lần này bốn người đi theo, ngoại trừ ba người là cao thủ Cương khí cảnh của Lý gia, còn có tam thúc Lý Thiên Hổ, người này là cao thủ Thần thông cảnh ngũ trọng thiên.
Nếu như Phong Liệt mạo hiểm tiến lên, nói không chừng sẽ bị tam thúc giết chết, đây không phải là điều mà nàng muốn chứng kiến.
- Ấy, U Nguyệt, ngươi quen hắn hả? Hắn ta là ai?
Ánh mắt tà ác của Lý Thiên Hổ thăm dò, lạnh lùng nói.
Lúc trước Lý U Nguyệt có ánh mắt khác thường đã lọt vào tầm ngắm của Lý Thiên Hổ, khiến ông ta hoài nghi.
- Không!
Lý U Nguyệt trả lời lạnh lùng, bộ dạng như không thèm đếm xỉa đến.
Lúc này, một tên gia nô trẻ tuổi tiến lên nịnh nọt:
- Tam thiếu gia, hay là thuộc hạ giết tên tiểu tử kia diệt khẩu!
Tên gia nô này tên là Lý Khoáng, thiên tư xuất chúng, được Lý gia xem trọng bồi dưỡng, lần này tùy tùng theo tam thiếu gia đi thi hành nhiệm vụ, hắn cố ý thể hiện một lần cho nên đi theo làm tùy tùng đã thể hiện năng lực.
Lý U Nguyệt trong lòng giật mình, đang định tiến lên khuyên can thì nghe Lý Thiên Hổ giọng điệu khinh thường nói:
- Thôi được rồi, chỉ là thứ tạp chủng mà thôi, đi làm việc của chúng ta đã! Đi, đi tới nhị trọng!
Lý U Nguyệt nghe Lý Thiên Hổ nói xong, trong lòng giống như trút được tảng đá nặng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm
Nhưng nghĩ tới vận mệnh tiếp theo của mình, nàng lại vô cùng thất vọng.
Dưới sự thúc giục của Lý Thiên Hổ, nàng phải bước vào Truyền Tống Trận của Bí Cảnh đệ nhị trọng.
Ngay trước khi biến mất, nàng lưu luyến nhìn Phong Liệt, trong ánh mắt đẹp kia tràn đầy sự lưu luyến, tràn đầy sự u oán của sinh ly tử biệt.
Đúng vậy, cái này chính là sinh ly tử biệt.
Chuyến đi này nàng không biết có khả năng trở về hay không, biết đời này kiếp này có còn được gặp lại Phong Liệt hay không.
- Tạm biệt phu quân, kiếp này chúng ta vô duyên, vậy để kiếp sau U Nguyệt vĩnh viễn là U Nguyệt của chàng.
Một giọt nước mắt lặng yên lăn trên má, rồi lại lập tức biến mất vô hình, nàng không dám để cho bọn người Lý Thiên Hổ nhìn thấy được.
Giọt nước mắt xa xa từ trong bóng tối ấy khiến cho cơ thể của Phong Liệt ầm ầm chấn động.
- U Nguyệt gặp nguy hiểm!
Trong nháy mắt, Phong Liệt cảm nhận thấy được sự đau đớn vô cùng, đó là ánh mắt gì? Đó là ánh mắt của sự sinh li tử biệt.

Ban đầu nhìn thấy Lý U Nguyệt đi cùng bốn cao thủ, hắn còn tưởng rằng nàng đang cùng với cao thủ của Lý gia rèn luyện tu vi để tăng kinh nghiệm.
Nhưng giờ phú này, ánh mắt đau khổ của Lý U Nguyệt đã giúp hắn hiểu rằng, không lâu sau đó sẽ có chuyện không hay đến với nàng.
Theo như lời của Lý Thiên Ký muốn đưa Lý U Nguyệt tiến vào trong cổ giới, trong lòng pk đã có những dự cảm không ổn.
Tuy hắn không xác định được sẽ có chuyện gì xảy ra, nhưng cũng không thể không đề phong, nếu chẳng may tiểu mỹ nhân Lý U Nguyệt của mình xảy ra chuyện gì thì mình có hối hận cũng không kịp rồi.
Truyền Tống Trận lóe sáng, bốn đạo nhân ảnh đều biến mất không thấy đâu.
- Hừ. Thần thông cảnh thì sao nào? Lý gia thì sao nào? Dám động tới người của ta thì chuẩn bị chịu đựng cơ thịnh nộ của ta!
Phong Liệt ánh mắt tức giận, hắn phất tay ném lt vào trong Long ngục sau đó tức tốc phi tới Truyền Tống Trận.
Nhìn thấy ký hiệu Nhị trọng của Truyền Tống Trận, ánh mắt Phong Liệt có chút do dự, nhưng rất nhanh đã kiên trì trở lại.
Đời người còn có quá nhiều điều không biết, một bước tiến vào, hoặc là nguy hiểm, hoặc là cơ hội, hoặc là chẳng phải cái gì, nhưng chỉ có cuộc sống như thế mới có thể sản sinh ra càng nhiều màu sắc kỳ diệu.
Ánh mắt Phong Liệt nheo lại, đứng im lặng trước Truyền Tống Trận ba mươi giây, xem xét khoảng cách Lý U Nguyệt cách xa Truyền Tống Trận một khoảng, lúc này hắn mới dứt khoát bước vào Truyền Tống Trận, bỗng nhiên biến mất.
Trong Long ngục không gian, Lan Tiếu bị ném xuống đất, bên cạnh nàng là Lữ Tiêu Lưu còn chưa chết đang nằm như một chiếc lá khô quắt, thân thể tỏa ra một mùi thối nồng nặc.
Lúc này trấn Long thiên bi đã bị Phong Liệt biến thành một hạt bụi, ở lẫn trong đám bùn đất không dễ nhìn thấy.

Cùng với sự khôi phục của Trấn long thiên bi, Phong Liệt dần dần đã phát hiện ra uy lực vô cùng mạnh mẽ này của Thiên bi càng sử dụng càng tuyệt.
Vừa bắt đầu, Phong Liệt còn không có cách nào để khống chế sự điên cuồng hút lực của Thiên bi này, không có gì có thể so sánh kịp.
Nhưng hôm nay, đặc tính này của Thiên bi đã có thể phát tự nhiên tùy theo suy nghĩ của Phong Liệt.
Nếu không, giờ này lt chỉ sợ không thoát khỏi vận mệnh thê thảm bị Thiên bi hút hết nguyên lực.
Chỉ là điều mà Phong Liệt không nghĩ tới là, khả năng kháng đòn của lt vượt xa dự liệu của hắn.
Sau khi Phong Liệt hung hăng đánh một chưởng, ít nhất cho rằng lt phải hôn mê tới hai ba ngày.
Nhưng chưa đầy một phút đồng hồ, lt đã ôm đầu tỉnh dậy.
Chỉ có điều, nàng vừa tỉnh dậy đã thấy mùi thi thể thói xông vào mũi, khiến cho nàng thiếu chút nữa thì ngất lần nữa.
- Ọe, ọe – khốn nạn!

- Tên khốn kiếp đó! Dám đổi xử với bổn tiểu thư như vậy! Ngươi chết chắc rồi! Ụa...bổn tiểu thư nhất định phải khiến ngươi nếm hết một trăm lẻ tám độc chú! Ụa...!
Lan Tiếu Y cơ hồ ói ra hết đồ ăn trong ba tử, mạnh giẫm một cước vào xác Lữ Tiêu khiến bụi bay mù mịt, rồi mới vẻ mặt tức giận đánh giá hoàn cảnh xung quanh.
Lữ Tiêu đường đường là một hóa đan cảnh đại cao thủ sau khi hồn phi phách tán thì hôm nay rốt cuộc rơi vào kết quả không còn mẩu xương, chắc chính gã cũng không bao giờ ngờ được điều này.
Bên ngoài Phong Liệt phát hiện Lan Tiếu Y mau chóng tỉnh lại như vậy thì rất là kinh ngạc, bất giác nhíu chặt mày.
Nhưng lúc này hắn không để ý Lan Tiếu Y, mặc kệ nàng ở trong long ngục không gian quậy ngất trời.
Lúc này Phong Liệt nhìn xung quanh một khung trời kỳ lạ, trên mặt tràn ngập kinh ngạc.
Vô quang bí cảnh đệ nhị tầng, so với đệ nhất tầng thì cũng là tối đen không ánh sáng nhưng thêm vào hơi thở của vô tận sinh linh.
Phong Liệt ở trong nhất tầng bí cảnh hơn mười ngày, trừ mấy tên long võ giả ra thì chỉ thấy một sinh linh duy nhất đó là hóa linh giao.
Nhưng trong nhị tầng bí cảnh này thì Phong Liệt phát hiện xung quanh tràn ngập sức sống, mặt đất đen thui sinh trưởng rất nhiều hoa cỏ không biết tên, cùng với phía xa rừng cây đen vô tận nhấp nhô cao thấp.
Xộc vào mũi là mùi đất bùn tanh tưởi và hoa cỏ thơm ngát. Từng tiếng thú rống cao vút cùng vứi tiếng ác điểu hú lảnh lót thỉnh thoảng vang vọng trong mặt đất hắc ám bao la mênh mông.
Phong Liệt dần phát hiện vùng trời này như là màn đêm đen không có trời, trăng, sao bên ngoài.
Khi xác định xung quanh tạm thời không có nguy hiểm gì, Phong Liệt đuổi theo hơi thở của đám Lý U Nguyệt bay hướng bóng tối phía xa, nhanh như tia chớp.
Đám nhất tầng bí cảnh có lẽ vì Lý U Nguyệt nên tốc độ tiến lên không quá nhanh, hơn nữa hình như thỉnh thoảng họ phải phân rõ phương hướng, lúc đi lúc ngừng chẳng mấy chốc đã bị Phong Liệt đuổi kịp.
Nếu đổi lại là người khác thì dù có cùng là thần thông cảnh cao thủ muón bám theo Lý Thiên Hổ cũng không phải chuyện dễ dàng gì.
Bởi vì giống như Lý Thiên Hổ có tu vi thần thông cảnh cao sâu, phạm vi tinh thần lực phủ lên đạt đến hơn mười dặm, người khác chỉ cần bước vào phạm vi này thì tuyệt đối không thể che giấu.
Nhưng Phong Liệt là ngoại lệ, bởi vì trong cơ thể hắn vừa đúng lúc mang Tử Long hộ pháp đưa cho thất phẩm huyền bảo chập long châu.
Công hiệu của hạt châu này chỉ có hai, một là che giấu hơi thở của bản thân, hai là 'liễm hình'.
Lúc này Phong Liệt thầm vận chuyển chập long châu, phút chốc khí thể như mây như khói dần trải rộng khắp người hắn.
Một lát sau, hắn nhắm mắt lại thử dùng tinh thần lực quét một vòng thân thể mình, vui sướng phát hiện mình như là người trong suốt vậy, chỉ có thể mơ hồ quét đến một lũ hơi nước chẳng có chút bắt mắt.
- Hắc hắc! Thứ này thật là không kém! Thất phẩm huyền bảo nha, chậc chậc!
Phong Liệt đắc ý tặc lưỡi, tuy rằng chập long châu này có hiệu quả đúng là nghịch thiên nhưng một thất phẩm huyền bảo mà chỉ có bấy nhiêu công năng vẫn khiến hắn thấy hơi tiếc.
Thực nghiệm một phen xong Phong Liệt rốt cuộc yên bụng to gan đi theo, di chuyển trong rừng cây, đá núi, từ xa bám sát đám Lý Thiên Hổ, cách nhau ngoài ngàn trượng.
Hiện giờ có chập long châu ẩn giấu thân hình, hắn chỉ cần không lộ ra dưới mi mắt Lý Thiên Hổ thì sẽ không bị phát hiện.
Hơn nữa, dù là bị phát hiện tung tích, hắn cũng có thể chưps mắt trốn vào trong long ngục không gian. vậy nên Phong Liệt không có gì phải sợ cả.
Bám theo một lát sau, Phong Liệt bỗng cảm thấy đầu óc hơi choáng, dù không rõ ràng nhưng vẫn khiến hắn cảnh giác.
- A? Chuyện này là sao?
Phong Liệt vừa chú ý hành động của mấy người phía trước vừa cẩn thận cảm nhận biến đổi xung quanh.
Tiếp theo hắn dần phát hiện trong không khí tràn ngập khói xám như có như không. Khói xám này có thể dễ dàng xuyên thấu thân thể của hắn, trực tiếp vào thức hải.
Phong Liệt bị hù giật nảy mình, hắn nhanh chóng vận chuyển nguyên lực tiến hành phong tỏa. Tuy rằng không biết những sương khói này là cái gì nhưng Phong Liệt nào dám để chúng nó dính vào linh hồn mình được.
Tuy nhiên, mặc kệ hắn phong tỏa, khu trừ thế nà cũng không có chút hiệu quả, sương khói màu xám này như vô chất vô hình cùng nguyên lực thông suốt.
May là Phong Liệt căng thẳng một lúc rồi nhận ra sương khói này xâm nhập vào thức hải của hắn xong trừ khiến hắn hơi chóng mặt ra thì không có cảm giác khó chịu gì cả, vậy nên hắn mới yên lòng chút.
Nhưng không lâu sau, Phong Liệt chú ý thấy sương khói xám này trải qua đan điền của mình thì lặng lẽ biến mất.
- Ủa? đây là...
Phong Liệt vì để tránh cho nguyên khí dao động quá lớn bị người phía trước phát hiện tung tích, nên hắn sớm phong kín hết lỗ chân lông toàn thân để ngăn cản phong ma thần thương trong đan điền tự động nuốt nguyên khí xung quanh.
Nhưng bây giờ Phong Liệt phát hiện phong ma thần thương có thể hấp thu hơi thở quái dị này, khiến hắn cực kỳ kinh ngạc.
Hắn thầm đặt quyết tâm, đợi làm xong việc rồi phải thử khiên phong ma thần thương hút hết khí thể này, xem coi có đạt được hiệu quả nào không thể tưởng tượng không.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.