"Joshua?" Nghe thấy cái tên này Sattler phải suy nghĩ một chút, rốt cuộc cũng nhớ ra cái người này sắp bị nàng lãng quên rồi, đúng là thật lâu chưa gặp Joshua.
Joshua là con gái của quốc vương, là nữ nhi thân sinh duy nhất. Ở thời điêm nàng mới gả cho quốc vương, trong mắt vị công chúa này luôn có cái gai với nàng, phản đối kịch liệt, nhưng ngoài dự đoán là khi nàng bước lên ngôi vị nữ hoàng thì người công chúa này lại chấp thuận mang theo lời chúc mừng. Cũng vào thời điểm nội bộ triều đình hoang phế, chính vị công chúa này nỗ lực giúp nàng xử lý trong ngoài và khuyên nhủ nàng phải học tập phương pháp trị quốc một cách chu toàn. Vị công chúa này thật sự yêu quý quốc gia của mình, Joshua chính là hy vọng vương quốc này ngày càng phồn thịnh, nhưng Sattler lại không nghĩ thế. Sattler cảm thấy sống tốt qua mỗi ngày là đủ rồi, những thứ khác nàng cũng không muốn hỏi đến, cho nên thời điểm Chris đưa những nam nhân đó đến bên Sattler, nàng có nói qua với họ rằng nàng không muốn nhìn thấy công chúa, bọn họ cung cấp đầy đủ mọi thứ cho công chúa để nàng ấy tồn tại, đảm bảo cuộc sống an nhàn nhưng đừng làm phiền nàng là tốt nhất.
Nhưng hiện tại nghe Tu Văn nói vậy, chắc hẳn Joshua đã náo loạn đến mức bọn họ không có biện pháp giữ chân nàng rồi?
"Nàng náo loạn thật sự lợi hại vậy sao?"
"Đúng vậy, rất xin lỗi người. Rõ ràng bệ hạ đã nói qua là không để nàng gặp người, nhưng công chúa dùng hết mọi thủ đoạn để náo loạn vì biết chúng thần nghe theo mệnh lệnh của bệ hạ là không được tổn hại đến tính mạng của công chúa, cho nên chỉ còn hy vọng vào lệnh của bệ hạ." Tu Văn lau sạch vết bẩn trên chân Sattler xong liền quỳ xuống tạ lỗi.
"Không có việc gì, các người chuẩn bị một chút đi, ta sẽ đi gặp nàng." Sattler nghĩ một lát, cho rằng trốn tránh lâu như vậy cũng không phải biện pháp tốt, huống hồ quốc gia này hiện tại chắc hẳn cũng phát triển tương đối tốt. Có lẽ là Joshua cũng không có cái gì mới để nói với nàng.
"Là, thần đây liền đi chuẩn bị ngay." Tu Văn đứng lên chắp tay, khom lưng cung kính, nâng mặt chờ mong mà nhìn Sattler: "Xin hỏi bệ hạ có cần thần hầu hạ ngài thay quần áo không?"
"Cái này cứ giao cho người hầu làm là được, nếu ngươi làm thì chẳng phải để người tài làm việc vô dụng sao?" Sattler nhìn Tu Văn cười, kỳ thật nàng cũng không có ý định cự tuyệt "ý tốt" của Tu Văn.
"Bất luận chuyện gì làm vì bệ hạ đều không xem là vô dụng, tất cả đều là thần nên làm." Tu Văn đã tiếp nhận được ý ngầm của Sattler, không cần thông minh tài trí hắn cũng có thể trở thành cận thần của Sattler.
Tu Văn thay quần áo cho Sattler, Sattler mặc nhiên không nhúc nhích, tùy ý để Tu văn hầu hạ nàng, hơn nữa quần áo mà Tu Văn lấy cho nàng đều vừa ý muốn mặc, nàng vui vẻ mà nhìn Tu Văn: " Quả nhiên Tu Văn thật biết làm người ta thích, biết ta muốn cái gì."
"Thật đúng là cảm tạ bệ hạ đã nâng đỡ, khen ngợi, có cần thần trang điểm cho bệ hạ không?" Tu Văn cẩn thận nâng hai chân của Sattler xỏ vào đôi giày, dò hỏi mà nhìn Sattler.
"Được a." Sattler vốn dĩ cũng có ý định giao toàn bộ công tác chuẩn bị cho Tu Văn làm.
Chờ đến lúc Sattler đã hoàn tất xong mọi thứ, Tu Văn phải an bài cho Joshua gặp mặt nàng nên đã rời đi trước một bước, Sattler nhìn chính mình trông gương không khỏi cảm thán rằng tay nghề trang điểm của Tu Văn lại tốt như vậy, trước kia tại sao nàng lại không phát hiện ra, thật là đáng tiếc quá...
Chỉ chốc lát, người hầu liền gõ cửa nói cho Sattler biết mọi thứ đều chuẩn bị hoàn tất, Sattler lập tức cùng người hầu đi đến phòng khách. Chờ đến khi nàng bước vào phòng khách, Joshua đã ngồi ở đấy uống hồng trà*, Sattler bước đến ngồi vào sô pha, người hầu nhanh chóng rót cho nàng một ly hồng trà*.
*Hồng trà: Theo mình nghĩ là trà đỏ hoặc là tên của loại trà có màu giống với hồng trà ở Việt Nam ^^ mình cũng không rõ lắm nên giữ nguyên văn.
"Xin lỗi, làm ngươi phải đợi lâu, có chuyện gì sao?" Sattler nói lời xin lỗi nhưng giọng lại bình thản như nói một lời chào hỏi khách khí, không hề có thái độ của người có lỗi.
"Không có việc gì, chỉ là bệ hạ trốn tránh ta như vậy, ta cũng có chút nhớ thương bệ hạ người." Joshua hoàn toàn không có một điểm khó chịu, ngược lại đối với việc Sattler bằng lòng gặp mặt mà nàng cảm thấy khá cao hứng.
"Ta cũng không phải trốn tránh ngươi, chuyện trước đây ta thật sự phải cảm tạ ngươi rất nhiều." Sattler lộ ra vẻ vô tội mà giải thích, Joshua cũng chỉ cảm thấy thú vị mà cười cười.
"Chuyện trước đây là bổn phận ta nên làm, dù sao ta cũng hiểu bệ hạ ngài sẽ không muốn nghe những thuyết giáo, kinh thư đó, ta cũng có thể lý giải được." Joshua bất đắc dĩ mà cầm lấy ly hồng trà nhấp một ngụm: "Chỉ là bây giờ bệ hạ tìm được nhiều người trung thành như vậy ta cũng không có ý kiến gì, bọn họ xác thật có năng lực giúp quốc gia này trở nên cường thịnh phồn hoa hơn."
Buông chén trà, Joshua vừa nghiêm túc lại chút khẩn cầu mà nhìn Sattler: "Cho nên ta hy vọng ngài có thể đừng trốn tránh ta nữa, có lẽ ở bên cạnh ngài thì ta cũng có một chút hữu ích nhất định chứ? "
Sattler liếc mắt đánh giá Joshua một cái, gật gật đầu: " Vậy ở trong hoàng cung này ngươi có thể tùy ý đi lại, nhưng không thể bước vào phòng của ta khi chưa có sự cho phép của ta." Sattler không sợ Joshua sẽ đoạt quyền, nhưng cái nàng sợ chính là Joshua sẽ phát hiện ra ma kính, cưới ma kính của nàng đi.
"Điều đó là đương nhiên, thật sự cảm tạ người." Joshua cười đến vui vẻ.
Các nàng cũng không có chuyện gì để hàn huyên cùng nhau, do đó mỗi người đều nhanh chóng tách ra, Joshua rất muốn cùng Sattler nói chuyện phiếm một lát, nhưng Sattler lại không hề có ý định sẽ hàn huyên tâm sự. Sattler về tới mật thất, liền đi đến trước ma kính rồi đứng đó nhìn vào ma kính, nàng không biết Chris có ở đây không, nhưng lúc này tấm ma kính vẫn như cũ không hề có động tĩnh, chỉ phản chiếu lại hình ảnh của Sattler.
Sattler vẫn luôn đứng nhìn ma kính mà không hề nói chuyện, Chris vẫn không xuất hiện. Cuối cùng Sattler rời khỏi mật thất, thẳng đến khi nàng rời đi, mặt kính mới dần hiện ra ánh sáng lạnh lẽo, như có sát khí vô tận.
Ban đêm, Chris lại lần nữa xuất hiện ở mép giường của Sattler, vẫn như cũ không nói gì cả, chỉ là lần này hắn không có đứng ở mép giường nhìn nàng nữa, mà ngồi hẳn xuống giường, đẩy sợi tóc rơi trên trán của Sattler ra. Tay hắn chạm vào, trong nháy mắt trán của Sattler xuất hiện phù văn màu đen đầy phức tạp, đó là ấn ký của hắn, dấu ấn được khắc lên vì hắn.....
"Nàng là của ta........" Chris đặt lên trán Sattler một nụ hôn, liền biến mất trong không khí.
Chris lại lần nữa dùng tin tức để mời Tu Văn đến nơi hẻo lánh ở núi rừng, nhưng thời điểm Tu Văn đến rõ ràng có mang theo đề phòng, nhưng điều này cũng không hề ảnh hưởng đến việc dùng ma pháp của Chris. Ma pháp không chế cường hãn đã đem Tu Văn không chế, tay cầm con dao nhỏ đi đến trước mặt Tu Văn, trên mặt không có chút cảm xúc, giọng điệu cũng bình thản như không có việc gì to lớn, nhưng hơi thở lại lộ ra khí lạnh thấu xương: " Ngươi hôn môi Sattler, hơn nữa đẩy nàng ngã đúng không? "
Không đợi nghe được câu trả lời của Tu Văn, Chris đã trực tiếp động thủ, hướng vào thân thể của Tu Văn mà đâm xuyên qua, Tu Văn kiềm chế âm thanh hét lên vì đau, nhưng đau đớn vẫn làm mặt của hắn trở nên vặn vẹo. Tu Văn nhanh chóng từ sợ hãi tột cùng lấy lại bình tĩnh nhất có thể, lý giải tình cảnh của chính mình, hơn nữa lại gặp Chris, hắn đã hiểu ra mọi chuyện, bao gồm thái độ của Sattler! Nguyên nhân của tất cả đều là vì người này!
"Ngươi là ác ma! Là ngươi......." Là ngươi mê hoặc Sattler! Từng câu từng chữ của Tu Văn đều chứa đầy hận ý, nhưng vẫn chưa nói xong đã bị Chris dùng ma pháp phong bế miệng.
"Ta không muốn nghe ngươi nói chuyện." Sự điên cuồng trong mắt của Chris ngày càng đậm: "ta tuyệt đối không cho phép những thứ bẩn thỉu chạm vào Sattler!"
"Nàng là của ta!"
Tu Văn biết chính không thể trốn thoát, hắn tình nguyện chết đi nhưng không phải chết bởi tay của tên ác ma này, Tu Văn cuối cùng lựa chọn tự sát. Hai mắt của Chris đỏ tươi nhìn chằm chằm Tu Văn đã mất đi mạng sống, thi triển ma pháp đem linh hồn của Tu Văn bóp nát, sau đó dùng lửa thiêu đốt thi thể của Tu Văn.
"Các ngươi đều đừng nghĩ sẽ có được nàng!"