Lão Lục dạo bước đến phía sau thân cây, khi không diễn kịch, không nói đùa cùng người khác, vẻ mặt của hắn vừa hung ác vừa nham hiểm, hai đầu lông mày nhíu lại, khóe miệng không vui mà cong xuống thành một đường, ngay cả cái đầu to trụi lủi có thể phát sáng kia cũng không muốn diễn hài kịch nữa, ngược lại còn có vẻ lạnh lẽo đến đáng sợ: “Tiêu đại trưởng lão, hai ngày trước Vạn Hác Cung ta phát cáo thị dọc theo bên đường, rõ ràng đã báo cho chư vị rằng giáo chủ nhà ta và phu nhân muốn xuống núi du ngoạn, còn muốn làm một chút việc riêng, kính mong các vị đừng đến quấy rầy. Thế nào? Tiêu đại trưởng lão không biết chữ à?”
Nam nhân trung niên được gọi là Tiêu đại trưởng lão đang thở thở hồng hộc, nghẹn đến mức mặt tím ngắt, lại không dám mạnh mẽ tránh thoát, quơ tay ý bảo lão Lục buông mình ra trước.
Lão Lục hừ lạnh một tiếng, hướng về phía ám vệ phất tay, Tiêu đại trưởng lão vừa được thả ra liền lập tức lui vài bước, chống tay lên thân cây hít lấy hít để, lát sau mới khàn khàn nói: “Ta, ta đương nhiên biết việc này! Nếu không phải việc còn có nguyên nhân, ngươi cho rằng ta muốn……”
Hắn muốn nói: Toàn bộ giang hồ, ngươi cho rằng ai hiếm lạ tới tìm giáo chủ nhà ngươi cơ chứ? Ai ăn no không có việc gì làm tự đi rước ấm ức vào người à?
Nhưng xem danh tiếng của Vạn Hác Cung —— cũng có thể là nơi tàn nhẫn độc ác không chừa đường lui, Tiêu đại trưởng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-phu-nhan-mat-tri-nho-roi/1002298/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.