Chương trước
Chương sau
Lần này xuống núi, vì Hoa Tam là người trầm ổn cẩn thận nên bị giữ lại ở Vạn Hác Cung trông nhà, Tần Lam Chi chỉ dẫn theo lão Lục đầu trọc, Độc Nhất Giới, Tiểu Nguyệt Nhi và vài tên ám vệ bên người.
Tiểu Nguyệt Nhi kiên trì muốn đi theo phu nhân nhà mình hầu hạ, bằng không thật sự không yên lòng nổi, Tần Lam Chi cũng cảm thấy Tiểu Nguyệt Nhi hầu hạ Tạ Dụ Lan nhiều năm, hiểu rõ Tạ Dụ Lan thích cái gì, không thích cái gì, có nàng ở cạnh mình cũng có thể yên tâm một ít, lúc này mới phê chuẩn thỉnh cầu của đối phương.
Tiểu Nguyệt Nhi hứng thú bừng bừng thu thập hành lý, trước khi xuất phát tất cả đồ vật trong xe ngựa đều do nàng tự tay sắp xếp, đợi đến ngày xuất phát hôm nay, Tạ Dụ Lan vào trong xe bị doạ hết hồn.
Vì để Tạ Dụ Lan ngồi được thoải mái, nên đã chọn một chiếc xe ngựa vốn dĩ đã rất lớn rồi, đến cả bánh xe cũng dày nặng, hành động tốc độ tuy chậm nhưng ổn định vững vàng, sẽ không bị giật mình quá lớn.
Lúc này liền thấy dưới cửa sổ xe buộc túi thơm an thần được thêu thùa tinh mỹ, gió thổi qua tản ra dược liệu hương hoa quả nhàn nhạt thấm đến cả ruột gan, trên mặt xe bày ra hai tầng, một tầng dải chiếu trúc, một tầng lót đệm tơ lụa mềm mại, lúc nào nóng lạnh là có thể lập tức đổi qua đổi lại, thùng xe gỗ lim quét sơn chống thấm nước, bên ngoài bọc một tầng vải nỉ lông thông khí, khi lạnh có thể thả xuống, bảo đảm độ ấm trong xe.
Tạ Dụ Lan ngồi ở trên đệm mềm, nhìn trái nhìn phải, trong mắt mang theo tò mò: Góc bày thùng sách, lại đặt cái giá gỗ nhỏ hai tầng, mặt trên bày hộp thức ăn, đĩa trái cây, ấm trà,......; dưới cửa sổ đặt một bàn trà nhỏ, dưới bàn trà có một cái lò ba chân be bé
, Nếu thời tiết trở lạnh có thể dùng để xua khí lạnh.
Khi tất cả đồ đạc được mang vào, thùng xe này vẫn có thể nằm được thêm hai người, màn lụa cuốn lại treo trên nóc xe, khi nóng thả xuống, mở cửa sổ ra, ban đêm có thể để gió mát tràn vào mà chẳng hề có một con muỗi nào, vô cùng tiện lợi.
Tạ Dụ Lan trong lòng tấm tắc, trên mặt lại trấn định tự nhiên, giống như thấy chuyện lạ mà không ngạc nhiên, năm ngón tay chẳng biết đang bấm cái pháp quyết gì, trong miệng lẩm bẩm nói: “..... Hôm nay e rằng có mưa. Nếu đường núi quá lầy lội, chỉ sợ cái xe lớn thế này đi qua không dễ dàng đâu”
Tiểu Nguyệt Nhi: “……”
Tiểu Nguyệt Nhi mỉm cười nói: “Tiên sinh thật sự không cần lo lắng, chúng ta sẽ có biện pháp.”
Tạ Dụ Lan cũng chẳng biết lôi từ đâu ra một chiếc áo choàng màu xám, dùng một cây trâm gỗ quấn lên, trông như một vị tiên sinh bói toán mặc quần áo vải bố thường thấy, hắn rung đùi đắc ý nói: “Ta thấy ngươi không giống người Hán, nhà ở chỗ nào? Vì sao tới đây?”
Tiểu Nguyệt Nhi nói: “Nô gia bị lạc cha mẹ, được đại công tử cứu về, từ đó về sau cứ vẫn luôn ở Vạn Hác Cung, chưa bao giờ rời đi. Đến cả chuyện lúc bé cũng không nhớ rõ nữa.”
Tạ Dụ Lan gật gật đầu, lại híp mắt lại bấm tay tính toán: “Phùng thực thần mà vô kiêu*, cha mẹ khoẻ mạnh, chuyện tốt thành đôi.”
• Gốc là ‘逢食神而无枭’ câu này mình không hiểu lắm nên chẳng biết nên dịch sao nữa, bạn nào biết thì cmt giúp mình nhé!
Tiểu Nguyệt Nhi: “……”
Tạ Dụ Lan nghiêm trang nói: “ Trông tướng mạo ngươi ưa nhìn, giữa mày mang đào hoa, là vận khí đổi thay vận mệnh nha. Nói không chừng còn có cơ hội gặp lại cha mẹ.”
Tiểu Nguyệt Nhi cúi đầu: “ Xin nhận cát ngôn của tiên sinh.”
Bên này đang nói, bên kia ngựa xe cũng đều đã chuẩn bị đầy đủ hết.
Cửa núi Vạn Hác Cung mở ra, mấy con ngựa cao lớn đỏ thẫm dẫn đầu mà ra, vó ngựa đạp lên cát vàng, gió núi gào thét, rừng lá kim rào rạt rung động, phảng phất mưa rơi xuống tinh tế lay động lá kim.
Có quả tùng rơi xuống trúng nóc xe lại theo mái ngói ục ục lăn xuống. Lực chú ý của Tạ Dụ Lan bị hấp dẫn, đẩy cửa sổ nhìn ra bên ngoài, duỗi tay còn chưa bắt được quả tùng rơi xuống kia, ngón tay đã bị một người khác bắt được.
Lòng bàn tay nóng bỏng kia chỉ chạm nhẹ rồi lại buông ra, Tạ Dụ Lan ngây người trong chốc lát, ghé vào trước cửa xe nhìn ra liền thấy một người cưỡi một con hắc mã cao to —— con ngựa kia chưa được đóng yên, xoã tung cái đuôi dài, tai nhọn như tai kỳ lân, đang chạy bên cạnh xe ngựa, không nhanh không chậm, tư thế cao ngạo tự phụ, giống như là có linh tính, làm người ta cảm thấy đáng yêu.
Mà người trên lưng ngựa lúc này đang cúi đầu nhìn về phía cửa sổ. Y mắt sâu mũi cao, mày kiếm như tạc, hình dáng sắc bén cường tráng, nhìn tự mang đến sát khí.
Hai tay y tùy ý để ở trước đầu gối, giống như căn bản chẳng lo sẽ từ trên lưng ngựa ngã xuống, ngón tay gõ gõ song cửa sổ, nói: “Tiên sinh ngồi có thoải mái không?”
“…… Thoải mái.” Tạ Dụ Lan nhớ tới người Tiểu Nguyệt Nhi đã giới thiệu qua Vạn Hác Cung đại công tử, kêu Tần…… cái gì ấy nhỉ?
“Đa tạ Tần công tử quan tâm.” Tạ Dụ Lan ôm quyền nói, “Lần này xuống núi, Tạ mỗ nhất định không phụ sự kì vọng, nhất định sẽ vì Vạn Hác Cung tìm được bảo vật trấn phái thích hợp.”
Nói đến, hắn lại tò mò đánh giá nam nhân cao lớn uy vũ này: “Không biết công tử đối với bảo vật trấn phái có yêu cầu gì không?”
“Không có gì đặc biệt.” Tần Lam Chi nhàn nhạt nói, dời đi tầm mắt nhìn về phía con đường phía trước, “Chỉ cần tiên sinh nói thích hợp, vậy chính là thích hợp.”
Tạ Dụ Lan một hồi gặp được cố chủ dễ nói chuyện như vậy, tức khắc yên lòng, lại nhịn không được xê dịch mông, hướng đến gần Tần Lam Chi rồi nhỏ giọng nói: “ Vậy thương lượng giá tiền……?”
Tần Lam Chi mắt nhìn thẳng: “Vạn Hác Cung của ta làm buôn bán, lấy chữ tín làm gốc, nói là nhiều ít bao nhiêu thì chính là bấy nhiêu…… Không, chỉ nhiều không ít.”
Tạ Dụ Lan khen: “Vạn Hác Cung quả nhiên hào phóng!”
Tầm mắt Tần Lam Chi hơi ngừng lại: “Ngươi biết Vạn Hác Cung?”
Tạ Dụ Lan đương nhiên không biết, hắn đối nơi này không có gì ấn tượng, nói thật, hắn ngay cả việc mình sao lại đột nhiên xuất hiện ở trên núi Vạn Hác cũng không có quá nhiều ấn tượng. Có điều chả sao cả, người làm đại sự không câu nệ tiểu tiết.
Tạ Dụ Lan thuận miệng khen: “Chỉ dựa vào đại công tử hào kiệt đảm đương là có thể tưởng tượng ra Vạn Hác Cung là nơi ra sao rồi.”
Hắn giơ ngón tay cái lên: “ Người trẻ tuổi giống như đại công tử bây giờ tương lai sau này sẽ là người làm buôn bán, nhưng đã không còn nhiều người được như vậy nữa”
Tần Lam Chi nhấp khóe miệng không nói chuyện, chỉ hướng về Tạ Dụ Lan gật đầu một cái, sai đó hai chân nhẹ nhàng vỗ vào bụng ngựa, chạy tới phía trước xe ngựa
Tạ Dụ Lan lẩm bẩm nói: “ Đại công tử này tính tình cũng thật thẹn thùng, khen có thế cũng chịu không nổi rồi sao? ”
Tiểu Nguyệt Nhi: “.......”
Tạ Dụ Lan bấm tay tính toán nói trời sắp mưa, cho đến tận khi xe ngựa xuống khỏi núi rồi lên quan đạo*, trời này cũng không mưa nổi.
*管道: quan đạo: tra từ điển ra đường ống mà mình thấy là lạ nên để nguyên
Tạ Dụ Lan cũng chả cảm thấy xấu hổ gì cả, giơ tay đặt ở trên mắt nhìn quán trà phía xa, một góc vải bố theo gió phất lên, một chữ “Trà” to to rõ ràng đập vào mắt. Tần Lam Chi cả ngày không thấy đâu giờ lại giục ngựa đến, vẫn là bản mặt âm u kia, hỏi: “Tiên sinh cần phải xuống xe nghỉ ngơi không?”
Tạ Dụ Lan ngồi trên xe ngựa một ngày nhàm chán đến cực điểm, nghe vậy gật đầu: “Có thể chứ? Vậy thì quá tốt rồi.”
Tần Lam Chi giơ tay chào hỏi mọi người, lão Lục đầu trọc từ phía sau chạy lên, nghe giáo chủ phân phó xong, lập tức đi đầu đến quán trà dò đường.
Tạ Dụ Lan sửa sửa vạt áo, lại đụng nghiêng cây trâm gỗ, một sợi tóc đen quấn quanh ngón tay hắn rơi xuống, bị hắn tùy ý hất ra sau vai, nói: “Đại công tử thích uống trà gì? biết chơi cờ không? Hay là chúng ta……”
Lời còn chưa dứt, liền nghe nam nhân nhàn nhạt trả lời: “ Được.”
“Hửm?” Tạ Dụ Lan có chút kinh ngạc đối phương sảng khoái đồng ý như thế, ngược lại không biết nên nói cái gì, “ Vậy……vậy còn thỉnh đại công tử thủ hạ lưu tình.”
Tần Lam Chi ừ một tiếng, ánh mắt xẹt qua đầu ngón tay của người trong lòng, nhịn xuống xúc động muốn dắt lấy cái tay kia, giục ngựa vòng đi đến đằng trước, nói: “ Dừng ở nơi này đi. Tiểu Nguyệt Nhi, đỡ tiên sinh xuống xe.”
Tiểu Nguyệt Nhi vén màn xe lên, dịch đến ghế, giơ tay muốn đi đỡ cánh tay Tạ Dụ Lan: “ Mời tiên sinh xuống xe.”
Tạ Dụ Lan vội né tránh, cười xua tay: “ Cái này không cần thiết, ta tự mình xuống là được.”
Hắn đỡ cửa nhảy xuống xe, cùng lúc đó Tần Lam Chi cũng từ trên lưng ngựa nhảy xuống, góc áo phất lên một trận gió nhẹ, mơ hồ có thể ngửi được mùi hương dễ ngửi trên người đối phương. Tựa mùi quả, mùi hoa, gỗ đàn hương trộn vào nhau, lại tựa nước nguồn nơi núi xa, lá châm um tùm rào rạt, khiến Tạ Dụ Lan ngẩn ra một chút.
Hắn sờ sờ ngực, nghi hoặc nghĩ: Cái hương vị này hình như từng ngửi qua ở đâu đó? Mà còn có kiểu làm người ta không thể nói ra…… Tim đập gia tốc.
Hắn không tự chủ được nhìn đối phương một cái, bốn mắt nhìn nhau, Tần Lam Chi cũng đang nhìn hắn.
Tạ Dụ Lan bị ánh mắt sâu thẳm của đối phương nhìn đến ngẩn ra, đối phương lại điềm nhiên nói: “Tiên sinh, mời đi.”
Quán trà này không lớn, nhưng trà pha ra hương vị cực kì thơm, hành khách tới lui, thương nhân thường nghỉ chân ở đây. Bởi vì khoảng với các thành trấn khác không xa, bởi vậy tin tức linh thông, từ chuyện bé như hạt mè đến đại sự, trong vòng một ngày là có thể truyền đi khắp các quán trà xung quanh tất cả các trấn nhỏ.
Tạ Dụ Lan mới vừa ngồi xuống, liền nghe tiểu nhị tán ngẫu cùng khách nhân cách vách nói: “ Đúng vậy, chưởng môn Hoài Sơn Môn chính là chết bệnh một cách ly kỳ như vậy, còn không mời bạn bè thên thích đến thăm viếng, hạ táng một cách qua loa,lều cũng chả dựng. Việc này coi có quỷ dị không cơ chứ”
Khách nhân kia mặc một thân bố y, cạnh tay đặt một đôi sọt, một cái sọt đựng rương gỗ, một cái sọt đựng hủ tiếu, có lẽ là một người bán dạo, vừa uống trà vừa ngạc nhiên nói: “ Nhưng ta nghe nói, thiếu chủ Hoài Sơn Môn cũng bị phát điên theo, hiện giờ mời không ít đại phu, có lẽ cũng sắp không xong rồi”
“Này……” Tiểu nhị quán trà sờ sờ cằm, “ chỉ tròn vòng mấy ngày ngắn ngủi, chưởng môn và người thừa kế lần lượt xảy ra chuyện...... Này chỉ sợ không đơn giản nha!”
“Hầy. Mấy đại môn đại phải luôn có nhiều việc khó có thể giải thích.” Bên cạnh lại có một ông lão tóc hoa râm tấm tắc, “ việc nhà mình còn chưa xử lí xong, cả ngày ở bên ngoài hô đánh hô giết. Theo ta thấy đều là ăn no rửng mỡ cả”.
Bên kia ngươi một lời ta một chữ, chỗ này lão Lục canh giữ ở cạnh giáo chủ và phu nhân nhà mình, bởi vì thoạt nhìn quá mức hung hãn, xung quanh không ai dám tới gần, khi trà và đồ ăn được mang lên, ngay cả tiểu nhị cũng không dám đến chào hỏi, xung quanh vô cùng yên tĩnh.
Tạ Dụ Lan nghe xong trong chốc lát, hiếu kỳ nói: “Hoài Sơn Môn……?”
Tần Lam Chi nhàn nhạt nói: “ một môn phái giang hồ trong thành Vân Sơn, không tính là lớn, nhà bọn họ trước nay chưa có người nào được vào trong bảng kim các.”
“……bảng kim các?”
Ngón tay Tần Lam Chi nhẹ nhàng vuốt ve trên chén trà: “bảng xếp hạng hiệp khách giang hồ, mỗi năm đổi mới, chấp bút giả lấy ‘ Nam viên đệ nhất, Thương Kinh Khách ’.”
Tần Lam Chi vừa nói, vừa quan sát phản ứng của Tạ Dụ Lan. Có điều Tạ Dụ Lan không có chút phản ứng nào, trông như lần đầu biết đến những danh hào giang hồ này, còn có chút ngạc nhiên: “Thế mà còn có cái bảng xếp hạng này? Vậy vì sao…… Thương Kinh Khách, sao mà chắc chắn hắn xếp hạng là chính xác nhất?”
“Không thể xác định.” Tần Lam Chi nói, “Cho nên cứ xem kịch là được.”
“……”
Tạ Dụ Lan vẻ mặt biểu tình “Không hiểu được mấy người trong giang hồ các ngươi”, vì thế rũ mắt uống trà, đối những cái gọi là kỳ văn dị sự lại không có hứng thú.
Tần Lam Chi tìm tiểu nhị muốn mang bàn cờ đến, hai người một bên uống trà một bên chơi cờ, vốn là trời trong nắng ấm, năm tháng ngừng trôi, cho đến khi nơi xa đột nhiên xuất hiện một đám người.
Nhóm người này cưỡi ngựa đến, vó ngựa làm cát vàng bay mịt mù, nhìn từ xa có thể thấy từng đám bụi lớn theo gió cuốn lên.
Tạ Dụ Lan lỗ tai giật giật, ngẩng đầu lên, chỉ thấy một nam nhân trung niên mập mạp, một thân cẩm y bội kiếm, bên hông treo một túi rượu, quạt giấy và một cái ngọc bội có khắc chữ “Minh”.
Vốn dĩ hắn định xông thẳng mà đi, lại phát hiện có xe ngựa dừng ở cạnh đường, ngay sau đó ánh mắt dừng trên người Tần Lam Chi ngồi quay lưng về phía bọn họ.
Đối phương hít hà một hơi, “ Húy” một tiếng giữ chặt cương ngựa, cùng lúc đó Tần Lam Chi đặt quân cờ xuống, quân đen dừng ở bàn cờ phát ra một tiếng ‘ bang ’.
Người trung niên mập mạp kia đã xoay người chống xuống ngựa, chạy nhanh đến, nét cười trên mặt chưa kịp lan ra, lại đột nhiên ‘ vèo ’ một cái ——
Gió thổi bay lên vạt áo, bóng đen chợt lóe lướt qua.
Nam nhân đang chạy tới đã không thấy bóng dáng.
Tạ Dụ Lan: “……?”
Tần Lam Chi giương mắt nhìn về phía Tạ Dụ Lan: “Tới lượt ngươi.”
Tạ Dụ Lan: “……??”
Tạ Dụ Lan ngơ ngác mà chớp chớp mắt, nói: “Vừa rồi ta thấy một người……”
Tần Lam Chi “ Ừ?” Một tiếng.
“Hình như hắn đi về hướng chúng ta, sau đó.....biến mất rồi?”
Không gian biến mất đương nhiên là không có khả năng, cho nên hắn đột nhiên bị người bắt đi à? Không quan trọng sao? Hy vọng người không có việc gì.
Tần Lam Chi trước sau không có quay đầu lại, đột nhiên mất thủ lĩnh đám người kia cũng mở to hai mắt tròn vo nhìn, lại là giận mà không dám nói gì, càng không dám tiến lên hỏi nguyên cớ.
Ngựa không có chủ nhân đang đứng tại chỗ đạp đất, có vẻ rất lo lắng, trước quán trà, hắc mã Tần Lân khinh thường liếc một cái, hướng đến chỗ đám ngựa lớn kia ‘ xuy ’ một tiếng, xoay người chổng mông về phía bọn chúng.
Mà trong một góc bên ngoài quán trà, nam nhân bị ám vệ Vạn Hác Cung che miệng đè ở phía sau thân cây đang liều mạng trợn mắt —— sắp, sắp bị bí chết rồi!
Vạn Hác Cung mấy người làm việc cứ phải thô bạo như vậy sao?!
Editor: vì tôi ngày ngày tăng ca nên thời gian up sẽ kéo dài nhé!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.