Bạch Hoài Vân bọn họ ăn được non nửa bữa cơm thì nghe bàn bên cạnh xôn xao chuyện gì đó. Vốn dĩ bọn hắn cũng không dự định nghe, nhưng mà...
Nhưng mà võ lâm chí bảo gì gì đó, lưu lạc ở đâu đó – cái đó phải nghe đúng không?
Cho nên Bạch Hoài Vân vừa chậm rãi ăn canh, vừa chậm rãi nghe.
"Võ Lâm Chí Bảo nghe nói được giấu ở Trân Bảo các của ma giáo" – Người ngồi bàn bên cạnh khoa tay múa chân – "Ta nghe nói là một cây đàn"
"Đàn???"
"Huyền cầm" Hắn lại nói "Là trong chiến loạn hai trăm năm trước thất lạc, cây thiên cầm của Chương gia"
"Phải không? Cây thiên cầm mà chỉ cần đàn một phím chấn động tứ phương?"
"Đúng rồi"
"Vậy tại sao lại ở ma giáo?"
"Là bọn hắn cướp"
Bạch Hoài Vân nghe tới đó liền nghiêng đầu suy nghĩ, trong lúc lơ đãng suýt nữa làm đổ chén canh.
"Cẩn thận" Người nam nhân tuấn tú ngồi đối diện y
"Kẻo đổ"
"Cảm tạ nha" Bạch Hoài Vân gật gật đầu
"Không việc gì"
"Ngươi tới đây cũng vì Võ Lâm chí bảo hả" Bạch Hoài Vân ngẩng mặt lên nhìn hắn
"Đúng" Người nọ trả lời
"Ồ" Bạch Hoài Vân gật gật đầu " Nếu ngươi lấy được nó ngươi sẽ làm gì?"
"Chữa bệnh" Nam nhân lại nói " Ngươi hỏi nhiều như vậy, có muốn kết bạn cùng đi tìm Võ Lâm chí bảo không"
"Hảo"
Nam nhân họ Cố tên là Vân Trì, gia cảnh không tốt cho lắm. Cha mất khi hắn ở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-giao-bon-ho/2758312/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.