Chương trước
Chương sau
Tô Tử Duyệt nghe người nọ nói xong thì có chút mê hoặc, hỏi- Ko phải ngươi sai báo đen dẫn ta tới đây sao? Sao lại tựu thành trở tay ko kịp?
Người nọ quay đầu liếc Tô Tử Duyệt 1 cái, thản nhiên nói- Ta lẻ loi 1 mình ẩn thân ở nơi này, làm sao có thể dính tới hắn? Ngươi ăn nói bậy bạ gì đó, ngược lại hỏng kế hoạch của ta.
_ Kế hoạch của ngươi?- Tô Tử Duyệt nhân cơ hội hỏi- Kế hoạch gì?
Người nọ lại nhìn nàng 1 cái, liền ko nói nữa, đứng dậy bước tới chỗ quang đoàn, Tô Tử Duyệt thấy thế vội vàng đuổi theo. Đi vào mới nhìn đến giữa quang đoàn là 1 bãi đá chỉa về 4 hướng, đi đến đây hắn liền ko bước tiếp, mà là mở miệng nói- Ta chỉ có thể đi đến nơi đây, ở phía trước bị kết giới, chỉ có Ma vương mới có thể qua.
Tô Tử Duyệt có chút ko hiểu, nàng thử đưa tay tham qua, quả nhiên cảm giác đến 1 cỗ nóng cháy, nàng vội vàng thu hồi tay. Nàng có chút buồn bực nói- Chỉ vì quang đoàn này mà các ngươi đấu đến ngươi chết ta sống, các ngươi cũng quá ngây thơ đi?
Người nọ lại đáp- Kết giới này hẳn là do tiên vương lưu lại, trước kia vốn là ko phải như vậy.
Tô Tử Duyệt nghe xong hơi hơi lắp bắp kinh hãi, nhịn ko được hỏi- Ngươi làm sao đối nơi này quen thuộc như thế? Lời đồn đãi liên quan đến nơi này là do ngươi thổi ra sao?- Người nọ ko đáp lời, chỉ là tóm lấy Tô Tử Duyệt lại bắt đầu hấp huyết. Tô Tử Duyệt 1 bên khẩn cầu hắn trăm ngàn cấp cho chính mình lưu lại đường sống, ko cần 1 hơi hút khô, 1 bên ở tro lòng yên lặng sám hối, mắt xem xét sẽ PK, chính mình cư nhiên còn đem Boss uy no nữa, nàng thực sự ko đúng với Mẫn Mặc a.
Tô Tử Duyệt nước mắt lưng tròng nhìn cửa động, cấp Mẫn Mặc tới cứu chính mình. Mỗi 1 giây chờ đợi đều cảm thấy như là 1 loại dày vò, nàng chờ đợi Mẫn Mặc nhanh chóng xuất hiện, bởi vì nàng ko biết tro thân thể của mình còn thừa bao nhiêu máu có thể cùng vampire này tiêu hao dần như thế.
Tại lúc Mẫn Mặc xuất hiện ở cửa động thời điểm, Tô Tử Duyệt cái mũi đau xót ủy khuất khóc đi ra, nàng nói- Mẫn Mặc, ta thực sự ko đúng với ngươi, ta làm ngươi phiền toái.
Mẫn Mặc nhìn Tô Tử Duyệt 1 cái, rồi mới đi nhanh tới. Ở phía sau hắn lại lục tục xuất hiện Thường Hoan cùng đội hộ vệ báo đen của hắn. Mà Kiều Mặc Nhiên cùng lão công nàng lại ko có mặt ở tro đó, có thể là do hiềm nghi hắn ám hại Tô Tử Duyệt. Mẫn Mặc sau khi nhìn thấy biên bức cũng ko có vẻ nhiều kinh ngạc, từ lúc báo đen cùng Thường Hoan tìm đến hắn thời điểm, hắn đã nghĩ đến có thể là tên biên bức kia lại tác quái. Cũng khó trách mình cơ hồ đem cả Ma đô lật tung đều tìm ko được hắn, thế nhưng tránh ở địa phương bí ẩn như thế. Mẫn Mặc hướng về phía âm u tử sắc quang đoàn liếc 1 cái, ánh mắt có chút thâm thúy.
Con dơi ở phía sau Tô Tử Duyệt nhìn thấy Mẫn Mặc, thế này mới ngừng khẩu. Hắn dùng đầu lưỡi ở miệng vết thương Tô Tử Duyệt nhẹ nhàng liếm vài cái, vậy miệng vết thương liền khép lại. Có máu Tô Tử Duyệt dễ chịu, biên bức trên gương mặt tái nhợt cũng chung quy có chút huyết sắc. Hắn dùng tay kháp cổ Tô Tử Duyệt, nhìn Mẫn Mặc nói- Nơi này là cấm địa, ngươi đổ thật ko khách khí, lại mang nhiều người đến như thế.
Mẫn Mặc cũng ko cùng hắn vô nghĩa, nói thẳng- Thả người.
Biên bức đời nào chấp nhận, chầm chậm nói- Trước khi ngươi tới, nha đầu này nói với ta có thể dùng mạng của nàng để uy hiếp ngươi. Hiện tại ta đổ muốn nhìn 1 chút chú ý này của nàng có đúng hay ko- Nói tới đây, hắn lộ ra 1 cái âm âm u tịch mịch tươi cười.
_Ko phải, ngươi đừng nghe hắn nói bậy, ta ko phải cố ý muốn ép ngươi, ta sợ hắn giết ta mới nói như vậy- Tô Tử Duyệt vội vàng giải thích với Mẫn Mặc, từ lúc nhìn thấy Mẫn Mặc tới giờ, trên mặt hắn vẫn nhìn ko ra loại biểu tình gì, làm cho Tô Tử Duyệt ko có biện pháp đoán ý của hắn, cũng ko biết hắn có phải đang tức giận hay ko.
_ Nhìn cho rõ, tiểu thê tử này của ngươi, vì muốn bảo mệnh liền ko chút do dự bán đứng ngươi. Lưu mạng của nàng thực sự như vậy trọng yếu?- Vậy biên bức lại tiếp tục châm ngòi.
_ Áp chế ta sao? Nói rõ 1 chút, ta đổ muốn nhìn xem thứ đó có đáng giá hay ko- Mẫn Mặc nói. Tô Tử Duyệt nghe xong, vốn liền bởi vì mất máu mà 2 má có chút tái nhợt càng thêm ko có huyết sắc .
Biên bức dùng vuốt cằm nâng về phía âm u tử sắc quang đoàn, nói- Ta cũng ko cần gì khác, thần bí sức lực là đủ- Nói xong, môi đỏ thẫm của hắn nâng lên đắc ý tươi cười.
Mẫn Mặc nhìn tử sắc quang đoàn 1 cái, tro lòng có chút mê hoặc, muốn chính mình đi lấy a, chẳng lẽ còn có cạm bẫy linh tinh gì đó tồn tại? Nghĩ đến đây, hắn cẩn thận nhìn chung quanh. Tô Tử Duyệt biết hắn là lần đầu tiên tới nơi này, người còn có chút mê hoặc, liền nói- Chung quanh sức lực bị bố kết giới, trừ bỏ người có huyết thống Ma vương người khác ko cách nào có thể tiếp cận. Ngươi…- Tô Tử Duyệt dừng 1 chút, có chút nghĩ 1 đằng nói 1 nẻo nói- Ngươi đừng cho hắn, hắn có được sức lực đó khẳng định sẽ giết chúng ta .
Mẫn Mặc nghe đến đó chung quy lộ ra 1 nụ cười, nói- Ko cho hắn? Ngươi nội tâm thật sự là nghĩ như thế?
Thấy đến kiểu cười này của Mẫn Mặc, Tô Tử Duyệt nội tâm thế này mới kiên định xuống dưới. Tuy rằng nàng giờ phút này cũng rất muốn tựa nữ chính tro điện ảnh tiểu thuyết như vậy hô lên 1 câu “Ngươi đừng lo cho ta, nhanh chút đi” bla bla lời thoại, nhưng lời tới bên miệng giống như bị kẹt ko thể nào đi ra. Tô Tử Duyệt tro lòng ko khỏi cảm thấy có chút bi ai, đây là tình yêu chính mình đối với hắn sao? Vậy nếu đổi lại là Tố Điệp hoặc là Đầu sói, kết quả chỉ sợ là giống nhau. Nàng lúc này mới thấy rõ nguyên lai chính mình đúng là 1 người như thế ích kỷ.
Mẫn Mặc thật cẩn thận hướng đoàn tử quang, lại nghe biên bức nói- Ngươi cách quang đoàn kia xa chút!
Mẫn Mặc nheo lại đôi mắt, biết hắn sợ chính mình lấy đi sức lực, hắn quay đầu nhìn vậy biên bức, khẽ cười nói- Ko qua ta làm sao có thể giúp ngươi mang vật kia ra? Hay là, ngươi muốn cứ thế này dần co?
Biên bức sau khi do dự tro giây lát nói- Chúng ta cùng nhau qua- Nói xong hắn liền nắm Tô Tử Duyệt đi tới bên cạnh Mẫn Mặc. Nhưng hắn vẫn ko dám đi thân cận quá, chỉ là ở chung quanh giám thị nhất cử nhất động của Mẫn Mặc.
Mẫn Mặc đi đến bãi đá bên cạnh, nâng lên tay phải. Chỉ thấy 1 đạo hào quang hiện lên, liền có 1 đạo ánh sáng xuất hiện ở trước mặt, Tô Tử Duyệt biết, là kết giới theo như lời bọn hắn. Mẫn Mặc thấp giọng nói- Kết giới này ta có thể cởi bỏ, bất quá ngươi phải thả nàng ra trước.
Vậy biên bức cũng ko phải ngồi ko, cũng ko đồng ý thả người dễ dàng, hắn mang Tô Tử Duyệt lại gần kết giới 1 chút, nói- Ngươi cởi bỏ kết giới thời điểm ta liền thả nàng, nhưng hiện tại ko thể, ngươi coi ta là thằng ngốc sao?
Mẫn Mặc lúc này thâm trầm nhìn Tô Tử Duyệt 1 cái, rồi mới nói- 1 hồi chạy nhanh lên biết chưa?
Ngay tro nháy mắt này, Tô Tử Duyệt lắc đầu nói- Mẫn Mặc, đừng cho hắn, ta thay đổi chủ ý. Hắn nếu có sẽ giết chúng ta, 1 người chết còn hơn 2 người chết. Ngươi đi đi, hảo hảo chiếu cố hài tử của ta- Nói xong nàng liền khóc nấc. Tô Tử Duyệt cũng ko biết chính mình vì cái gì lại ở 1 khắc cuối cùng thay đổi chủ ý, chỉ là Mẫn Mặc vừa rồi nói câu kia làm cho Tô Tử Duyệt cảm thấy uất ức. Nếu ko do mình, hắn sẽ ko dễ như vậy đem vậy thần bí sức lực chắp tay cho người ta. Nàng khóc nói- Mẫn Mặc… ngươi mắng ta đi, như vậy nội tâm ta còn dễ chịu chút
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.