Tô Tử Duyệt đi đến vị trí mà báo đen chỉ cho nàng, đứng sát xem, vẫn như trước nhìn ko ra ẩn tình gì. Nàng quay đầu nhìn phía báo đen, ngước họng kêu- Là nơi ta đang đứng hiện tại sao?- Rồi mới thấy báo đen xa xa gật gật đầu. Tô Tử Duyệt ko khỏi càng thêm nghi hoặc, chẳng lẽ phải là huyết thống Ma vương mới có thể vào được sao? Tô Tử Duyệt 1 bên nghĩ, 1 bên thân thủ ở trên vách đá sờ soạng. Đúng lúc này, Tô Tử Duyệt phát hiện chính mình chỉ cần hơi dùng 1 chút lực là có thể đẩy mạnh được. Nàng ko ngừng đẩy mạnh tới phía trước, liền phát hiện gần nửa cánh tay của mình đã muốn ở tro động. Nàng sau khi phát hiện bí mật này, vội vàng quay đầu hô- Ta tìm được rồi, ta là phải từ nơi này chui vào sao ──── : Tô Tử Duyệt nói còn chưa xong, liền hét lên 1 tiếng, tiếp theo cả người đã bị kéo vào tro sơn động. Rõ ràng, nàng là bị 1 cổ sức lực kéo đi. Xuyên qua vách tường thời điểm, nàng có vài giây chung hít thở ko thông, tiếp theo liền ngã vào cái sơn động tro truyền thuyết kia. Tô Tử Duyệt ngồi ở trên mặt đất mồm to thở dốc, đồng thời đánh giá mọi nơi của sơn động. Phương diện này rất ám, nguồn sáng duy nhất là 1 đoàn quang đoàn tử sắc âm u xa xa. Vậy quang đoàn cách nơi này rất xa, Tô Tử Duyệt ko thể ngờ rằng bên tro sơn động cư nhiên lại lớn như thế. Ngay tại nàng vỗ cát trên thân chuẩn bị đứng lên thời điểm, 1 thanh âm thương lão mà lại khàn khàn vang lên ở bên cạnh nàng- Ko ngờ rằng lại sớm gặp mặt như thế. Tô Tử Duyệt hoảng sợ, vội vàng thuận phương hướng thanh âm nhìn lại. Bởi vì tro sơn động quá mờ, tầm nhìn thật sự ko cao, cho nên nàng vừa xem liền chỉ thấy 1 khuôn mặt tái nhợt phiêu nổi giữa ko trung. Tô Tử Duyệt sợ tới mức cả người choáng váng, hét nhỏ 1 tiếng cơ hồ muốn té xỉu. Nhưng lại phát hiện phía dưới người nọ có thân mình, chỉ là khoác 1 chiếc áo choàng hắc sắc, cho nên dung nhập tro bóng đêm nhìn ko ra được. Nàng hít sâu 1 hơi, miễn cưỡng làm cho chính mình trấn định, hỏi- Ngươi là người trông coi sơn động này? _ Ha ha ha…- Người nọ dùng khàn khàn thanh âm của hắn cười, loại âm thanh này làm cho người ta nghe xong rất ko thoải mái. Chỉ nghe hắn nói- Ta nếu trông coi nơi này thì tốt rồi, nhưng bất hạnh thay, ta ko phải- Người này nhìn qua bộ dạng cũng chỉ khoảng ba mươi mấy tuổi, hơn nữa còn lại rất dễ coi, chỉ là thanh âm lại như lão niên hơn bảy mươi mấy tuổi khiến người ta ngây người. _ Ngươi…- Tô Tử Duyệt lúc này tro lòng đã muốn hiện lên 1 tia cảm giác điềm xấu. _ Đúng, ta chính là địch nhân mà Mẫn Mặc đang tìm. Thế nào, ko ngờ rằng chúng ta lại ở chỗ này gặp mặt đi? Nói thực ra, ta cũng có chút ngoài ý muốn- Người nọ nói. Ý niệm đầu tiên có tro đầu Tô Tử Duyệt lúc ấy chính là báo đen phản bội! Nàng giờ phút này hận cơ hồ muốn tự tay tê nát con báo kia, uổng chính mình cho hắn 1 tiểu phu nhân như hoa như ngọc. Tiếp theo nàng liền bắt đầu lo lắng tình hình bên ngoài, ko biết Thường Hoan có thể đấu lại hắn hay ko? Còn có Mẫn Mặc, chính mình rơi xuống chỗ này đối Mẫn Mặc hiển nhiên ko phải là chuyện tốt. Nàng tựa hồ cấp Mẫn Mặc gặp phải đại phiền toái. Tô Tử Duyệt ngẩng đầu đánh giá người này, nàng giờ phút này quan tâm nhất vẫn là vấn đề an toàn của mình. Nàng suy nghĩ rồi hỏi- Ngươi sẽ ko giết ta đúng ko? Người nọ xuy cười 1 tiếng nói- Vấn đề đơn giản như thế cũng đoán sai, thật sự là nha đầu ngốc a. Người nọ tuy rằng chỉ dùng giọng điệu đùa giỡn, có thể làm cho người ta nghe qua càng thêm ko rét mà run. Tô Tử Duyệt sau khi tự hỏi tro giây lát liền đáp- Ngươi lưu ta tới cuối cũng là có chút dùng được, ví dụ như Mẫn Mặc đến đây còn có thể uy hiếp được hắn- Tuy rằng làm như vậy có chút đáng xấu hổ, nhưng vì mạng sống Tô Tử Duyệt cũng chỉ còn biết bán Mẫn Mặc. Nghĩ lại cảm thấy có chút thật đáng buồn, toàn bộ người bên cạnh hắn từng người 1 đều đẩy hắn đến đường cùng, nghĩ như vậy Tô Tử Duyệt lại có chút đau lòng. Nhưng nàng cũng yêu mạng sống rất nhiều. _ Uy hiếp đương nhiên là phải uy hiếp, nhưng ngươi cuối cùng cũng phải chết- Người nọ nói xong kháp ở vuốt cằm Tô Tử Duyệt. Tay hắn lạnh lẽo dọa người, móng tay lại dài nhọn. Người nọ đem nàng mang nhập tro lòng, tựa đầu thiếp đến trên vai Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt giờ phút này cả người tóc gáy đều dựng lên, nàng cũng ko dám lộn xộn, cứng ngắc nói- Ngươi, ngươi muốn làm cái gì?- Nói xong liền cảm thấy hắn vươn ẩm ướt hoạt đầu lưỡi, ở trên cổ của nàng qua lại liếm. Vậy ẩm ướt cảm giác khiến nàng thập phần ko thoải mái. Đúng lúc này, nàng bỗng nhiên cảm giác được trên cổ 1 trận đau đớn, nhịn ko được hét lên tiếng- Đau… Vậy đau đớn chỉ có 1 chút liền trôi qua, tiếp theo bên tai liền truyền đến thanh âm người nọ nuốt thời điểm. Hắn đang hút máu của mình! Mồ hôi lạnh thuận trán Tô Tử Duyệt chảy xuống, phía trước đã biết hắn là con dơi, chỉ là ko ngờ rằng vẫn còn hút máu. Nàng run run tiếng nói- Ngài, ngài uống ít 1 chút được ko a? Để cho ta sống lâu 1 hồi đi, ta còn muốn gặp Mẫn Mặc lần cuối… Người nọ căn bản ko quan tâm Tô Tử Duyệt thỉnh cầu, chỉ lo ừng ực uống, giống như là đói bụng rất lâu vậy. 1 lát sau Tô Tử Duyệt liền cảm thấy chính mình đầu có chút choáng, khẩu có chút khát. Đó đều là bệnh trạng mất máu quá nhiều, nàng ko biết có phải do tâm lí ảnh hưởng hay ko, chỉ muốn khóc lớn. Tô Tử Duyệt ở tro sơn động khá lâu, bên ngoài người cấp có chút nóng nảy, bên ngoài truyền đến tiếng gọi của báo đen, đồng thời 1 bàn tay theo lối chính mình vừa nãy đang tiến vào, đó là tay Thường Hoan. Tô Tử Duyệt kinh hãi, nàng dùng sức hô- Thường Hoan đi mau! Hắn ở tro này! Đi mau! Chỉ thấy cái tay kia động tác cứng đờ, tiếp theo liền càng hướng về phía trước, nhưng lập tức đã bị 1 cổ sức lực khác kéo trở về, tiếp theo liền truyền đến thanh âm báo đen- Nguy rồi, sao lại hội như vậy? Chúng ta nhanh đi báo tin, nói ko chừng còn kịp- Tiếp theo chính là 1 trận hỗn độn tiếng bước chân, rồi sau đó chính là thanh âm báo đen lo lắng- Nhân mã, ngươi mau thả nàng. Ngươi tin tưởng ta, ta căn bản ko biết sẽ phát sinh loại sự tình này, ta ko muốn hại nàng ta. Ngươi cho dù ko tin ta, nhi tử ta còn tại trên tay các ngươi, việc cấp bách bây giờ là phải đi tìm Ma vương đại nhân, ngươi trước buông ra nàng, chúng ta đi mau. Tiếp theo 2 người tựa hồ lại giằng co 1 hồi, cuối cùng Thường Hoan vẫn là thỏa hiệp. Tô Tử Duyệt nghe bọn hắn tiếng bước chân xa dần, nước mắt nháy mắt liền trượt xuống dưới. Nàng sợ hãi Thường Hoan tựa nhân ngư, đột nhiên liền ly khai chính mình. Mà chính mình tựa hồ luôn khiến bọn hắn lâm vào nguy cơ, ở giờ khắc này Tô Tử Duyệt là có chút hận chính mình. Còn có Mẫn Mặc, lúc này đây chính mình thật sự cho hắn đại phiền toái. Nàng rất muốn nói với Thường Hoan ko cần đi tìm Mẫn Mặc, khiến cho chính mình chết ở chỗ này. Nhưng nàng muốn sống sót, nàng ko cam lòng cứ như vậy chết đi. Lúc trước đi vào Ma đô bị nhiều ủy khuất để có thể trở về như vậy, nay chẳng lẽ lại chết ko minh bạch ở chỗ này. Phía sau người nọ nghe đến bọn hắn đi tìm Mẫn Mặc, thế này mới buông ra Tô Tử Duyệt. Tô Tử Duyệt vội vàng lấy tay ngăn chặn địa phương hắn vừa mới cắn qua, nơi đó là động mạch gáy, nàng ko học qua y, ko biết như vậy áp có thể cầm máu hay ko. Ly khai khỏi ôm ấp của con dơi lạnh như băng kia, Tô Tử Duyệt ngã ngồi ở trên mặt đất cả người phát run. _ Đừng đè nữa, huyết đã muốn ngừng- Người nọ lúc này nói chuyện tựa hồ so với lúc nãy tốt hơn rất nhiều, xem ra đã ăn uống no đủ. Hắn đem ánh mắt dừng ở chỗ đoàn quang đoàn tử sắc, sau 1 lúc lâu mới nói- Thật ko ngờ rằng ngày này lại tới nhanh như thế, ngược lại làm cho ta có chút trở tay ko kịp
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]