Tô Tử Duyệt đứng ở bên ngoài cho đến lúc bóng dáng Mẫn Mặc biến mất ko thấy, mới hồi phục tinh thần lại. Nàng quyết định về hang đá xem tình huống nhân ngư, cũng ko biết đáng thương bé yêu này rốt cuộc có sống lại ko.
Trở lại tro phòng, chỉ thấy nhân ngư bộ dáng vẫn là như cũ nằm ở nơi đó. Tô Tử Duyệt qua thăm dò hơi thở của hắn, lại cảm thụ ko đến 1 chút dòng khí. Tô Tử Duyệt thở dài, vô lực ở bên giường ngồi xuống, vẫn là ko thể sao? Là chính mình ko đủ thương hắn hay là hắn ko đủ yêu mình? Có lẽ hắn nếu bộ dạng dễ xem hơn 1 chút nàng sẽ để ý hắn nhiều hơn?
_ Thở dài cái gì?
Tô Tử Duyệt bị thanh âm bất thình lình sợ tới mức lập tức từ bên giường nhảy dựng lên, vô cùng hoảng sợ nhìn trên giường vẫn còn đang tức nhân ngư- Ngươi chung quy biết nói tiếng người?
Nhân ngư chau mày, nói- Đúng hơn là ngươi có thể nghe hiểu ngôn ngữ nhân ngư.
_ Ngươi còn sống? Vừa rồi ngươi 1 chút hô hấp đều ko có, thật sự là làm ta sợ muốn chết- Tô Tử Duyệt run rẩy đưa ngón tay mò dưới mũi hắn, vẫn như cũ ko cảm giác hô hấp của hắn. Tô Tử Duyệt cả kinh nói- Ngươi rốt cuộc là người hay là quỷ?
Nhân ngư ko kiên nhẫn hất tay Tô Tử Duyệt, rồi mới hỏi- Ngươi chỗ nào gặp qua con cá dùng lỗ mũi hô hấp?- Hắn đem tay nàng kéo đến chỗ mang của mình, Tô Tử Duyệt quả nhiên có thể cảm giác được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-do/1542611/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.