Lạc Thịnh Vũ không nói gì, đi vào phòng. Lạc Kiến Bắc không dám nhiều lời, chỉ đành đi theo sau.
Trong phòng còn tụ tập rất nhiều người, Lạc Thịnh Nghĩa không ở đó, chắc là ra ngoài tìm kiếm còn chưa trở về. Sở Diệu Y ngồi trên ghế dựa, bộ dáng có vẻ bệnh, sắc mặt tái nhợt, đương vừa khóc vừa nói, "Ta lúc đó bị dọa đến chết, chỉ biết nhìn chằm chằm người nọ ở cửa, ai ngờ gáy ta tê rần, Lạc phu nhân lại đột nhiên đánh ta hôn mê..." Vừa nói vừa che mặt lau nước mắt.
Lục Hoàn nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ tiến vào, hơi run run, giương mắt nhìn y một cái, lại cúi xuống.
Tiêu Hành cũng có chút xấu hổ, phu nhân nhà mình nói là Lạc phu nhân thông đồng người ngoài không biết vì sao đánh nàng bất tỉnh, cũng không biết nên tin hay không.
Lạc Thịnh Vũ lại không có biểu tình gì đặc thù, chỉ cười cười nói: "Tiêu phu nhân vậy ngươi thật nên cảm tạ ông trời. Tiện nội không biết võ công, ông trời mở mắt đập như thế quả nhiên là đập bất tỉnh, không đập gãy gáy ngươi."
Sắc mặt Sở Diệu Y trầm trầm: "Lời Lạc trang chủ là có ý gì, chẳng lẽ nói là ta đang nói bậy sao?!"
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu, sắc mặt Sở Diệu Y khôi phục một chút, liền nghe y nói: "Tiêu phu nhân có phải đang nói bậy hay không, Lạc mỗ làm sao biết được. Lạc mỗ bây giờ chỉ biết, Tiêu phu nhân bình yên vô sự, tiện nội lại là bị người bắt đi."
Mày liễu của Sở Diệu Y phẫn nộ nhếch
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88700/quyen-1-chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.