Tiểu Trúc nhìn Mạnh Hiểu trầm tư không nói, trong lòng hắn có chút sợ hãi, muốn chạy ra tìm Lạc Thịnh Vũ, nhưng mình bị ép ở trong này, căn bản không có cách nào ra ngoài.
Mạnh Hiểu nhìn người trước mắt, mày dài đến tóc mai, mắt phượng hơi nhếch, môi mỏng mím chặt, rõ ràng chính là cùng một thần thái. Nhưng cái loại liếc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt trước đây biến thành hoảng sợ, khiến nàng nhìn thấy mà chua xót trong lòng, Mạnh Khanh nói chủ tử hành động khác thường, hình như là mất trí nhớ, nàng vốn đang không tin, lại đâu ngờ...
Không khỏi mềm giọng nói: "Chủ tử... Người chớ lên tiếng, thuộc hạ sẽ giải huyệt đạo cho người. Thuộc hạ, thuộc hạ cũng không có ác ý..."
Tiểu Trúc do dự nửa ngày, vẫn là gật gật đầu, người nọ quả nhiên giải huyệt đạo trên người hắn. Nhưng Tiểu Trúc vẫn còn mím chặt môi không lên tiếng.
"Chủ tử, lần trước sau khi ngài rơi xuống vách đá, ta cùng Mạnh Khanh tìm ngài khắp nơi, không ngờ..." Mạnh Hiểu nói xong liền dừng lại. Lần trước tại khách điếm nhỏ, nàng và Mạnh Khanh chỉ cảm thấy Tiểu Trúc trông có mấy phần giống nhau, bọn họ đâu ngờ cốc chủ Vân Thiên cốc nhìn thiên hạ bằng nửa con mắt, cuồng ngạo ngang ngạnh ấy, lại ăn mặc thành bộ dáng nữ nhân. Về sau Mạnh Khanh không nghe nàng khuyên, tự mình lén chạy đến một mình một người tới tìm Tiểu Trúc, chờ thêm mấy ngày Mạnh Hiểu mới nghe thủ hạ đến báo, nói là Mạnh Khanh bị người của Tiêu trang giam giữ.
"Ta không nhớ ngươi."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88699/quyen-1-chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.