Tiêu Hành nói xong liền lấy ra mấy tấm da dê, đưa cho Lạc Thịnh Vũ.
Tiểu Trúc nghe mơ hồ, lại nghĩ tới cái nhà cũ âm âm u u hôm qua, lập tức nổi da gà. Hiếu kỳ vươn cổ nhìn nhìn, mấy tấm da dê Lạc Thịnh Vũ cầm trên tay quả nhiên phía trên vẽ đều tương tự, kỳ kỳ quái quái hắn cũng xem không hiểu.
Lạc Thịnh Nghĩa đi tới nhìn, miệng há thật to, nói: "Đây đây, đây là có chuyện gì?!"
"Có lẽ là có người cố ý." Lạc Thịnh Vũ trầm mặc một lúc lâu, đặt mấy tấm da dê lên bàn, trầm ngâm: "Chỉ có điều dụng ý làm thế này là gì?"
"Chỉ sợ..." Tiêu Hành nói hai chữ liền trầm mặc.
Lạc Thịnh Nghĩa vò đầu bứt tai nói: "Tiêu huynh ngươi muốn nói gì, đừng có dông dài chứ."
"Chỉ sợ bản đồ kho báu này hiện tại không chỉ bảy tấm." Lạc Thịnh Vũ mở miệng, Tiêu Hành chỉ là gật đầu.
Lạc Thịnh Nghĩa thoáng sửng sốt, nói: "Ý của các ngươi sẽ không là có người trộm bản đồ kho báu, sau đó làm giả ra một đống?! Vậy nếu trên giang hồ mỗi người một phần, chẳng phải là sẽ võ lâm đại loạn. Đến lúc đó mọi người đều đi tìm kho báu, không liều mạng ngươi chết ta sống là ai cũng không chịu dừng tay còn gì?!"
"Tiêu mỗ cũng nghĩ như vậy."
"Vậy địa điểm giấu kho báu trong bản đồ kho báu này ở đâu?" Lạc Thịnh Nghĩa cũng đang trầm mặc, đột nhiên hỏi.
Tiêu Hành lắc lắc đầu, nói: "Chỗ trên bản đồ này Tiêu mỗ không biết, cũng không có gợi ý cụ thể. Nếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88694/quyen-1-chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.