Ngày hôm sau Tiểu Trúc mở mắt liền nhìn thấy khuôn mặt phóng đại của Lạc Thịnh Vũ, hoảng sợ, người nọ còn đang ngủ say, không có mở mắt. Hắn cũng không nhớ Lạc Thịnh Vũ buổi tối có trở về, càng không nhớ mình đã nói mê.
Tiểu Trúc nhẹ chân nhẹ tay dịch cánh tay của Lạc Thịnh Vũ ra, chậm rãi bò dậy từ trên giường, sau đó xuống đất mặc quần áo. Võ công của Lạc Thịnh Vũ là số một số hai trên võ lâm, người nọ vừa động, y đã tỉnh, chỉ nhìn động tác hắn cẩn thận nhẹ nhàng, cũng là nhắm mắt lại tiếp tục nghỉ ngơi, nhìn sắc trời còn rất sớm.
Tiểu Trúc mặc quần áo xong, lẩm bẩm với cái gương nửa ngày, tóc thật ra miễn miễn cưỡng cưỡng vấn lên, có điều son phấn bột nước thì đánh chết hắn cũng không làm được, dứt khoát đều không dùng.
Tiểu Trúc mới ra khỏi gian phòng đi bên ngoài một lát, liền nhìn thấy Lam Y cũng đã dậy. Nữ tử kia vẫn là một thân quần áo màu lam, nhưng nhìn qua không phải cảm giác phiêu dật, lại có mấy phần mạnh mẽ. Trong tay nàng đang cầm một thanh trường kiếm khua, tư thế không mất vẻ duyên dáng, nhìn qua rất ra dáng.
Tiểu Trúc nhìn ngẩn ngơ, hắn cho rằng Lam Y này nhìn qua yếu đuối, không ngờ biết võ công, dáng vẻ xem qua rất lợi hại.
Tay Lam Y vừa lật trường kiếm bổ một cái, lúc xoay người liền nhìn thấy Tiểu Trúc, không khỏi thu thế, đi tới cười nói: "Tỷ tỷ dậy thật sớm."
Tiểu Trúc gật gật đầu, không tránh được liếc mắt nhìn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/88693/quyen-1-chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.