<tbody>Tình hình Mạnh Trúc vẫn không tốt cũng không xấu, giống như hài tử. Ban đầu còn rất dính Lạc Thịnh Vũ, kiên quyết bắt y ở cùng, một khắc cũng không thể rời đi. Nhưng mà sau đó cũng không có chuyện như vậy...
Muốn trách chỉ có thể trách cái gọi là "thuốc đắng dã tật", Lạc Thịnh Vũ mỗi lần mớm thuốc cho hắn đều làm người ta vừa khóc vừa kêu. Nhiều lần, Mạnh Trúc vừa nhìn thấy Lạc Thịnh Vũ cũng không thèm để ý.
Lạc Thịnh Vũ có chút dở khóc dở cười, lúc đẩy cửa vào thấy Mạnh Trúc nằm trên giường, trong tay nắm một lọn tóc đang đùa nghịch. Người nọ tựa hồ là liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó rất không nể mặt mặt hướng vào trong, chăn cũng kéo đến đỉnh đầu, cả người đều rụt lại.
Lạc Thịnh Vũ lắc đầu cười cười, đặt chén thuốc trong tay lên bàn, đi qua kéo Mạnh Trúc từ trong chăn ra, nói: "Ngươi ngoan ngoãn uống thuốc, ta mang ngươi đi ra ngoài một chút, thế nào?"
Miệng Mạnh Trúc mím chặt, mày dài nhăn nhó, kéo chặt chăn nhất định không buông tay. Lạc Thịnh Vũ cúi đầu hôn ngón tay hắn nắm chăn lộ ra bên ngoài. Mạnh Trúc giống như là bị dọa, vội vàng buông tay. Mở to mắt, nhìn nửa ngày mới phát hiện là một màn sợ bóng sợ gió.
Lạc Thịnh Vũ kéo người vào gần mình, khoác quần áo cho hắn bế ngang người lên, nói: "Đến chỗ bàn uống thuốc, để tránh lại vẩy cả giường."
"Không... Không..." Mạnh Trúc liên tiếp lắc đầu, tội nghiệp nắm cánh tay Lạc Thịnh Vũ, trong mắt phượng sắp có thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/2564245/quyen-2-chuong-19.html