Mạnh Trúc không kịp kinh ngạc cái gì, nhíu nhíu mày, trầm giọng nói: "Không muốn chết thì đi nhanh lên."
"Có người tới."
Lời của Lạc Kiến Bắc cơ hồ là cùng nói ra với Mạnh Trúc, Lạc Thịnh Nghĩa cả kinh vội vàng nín thở ngưng thần, nhưng nội lực của gã bị quản chế cũng nghe không được cái gì.
"Đi!" Mạnh Trúc không hề dừng lại, bỗng nhiên vươn tay một phen liền giữ vai Lạc Thịnh Nghĩa, đề khí tung người, một tay hắn nắm một người sống, lại nhìn không ra chút nào, thân hình nhẹ nhàng. Lạc Kiến Bắc vừa thấy vội vàng đuổi theo, y cũng không biết Mạnh Trúc là có ý gì, là địch hay bạn.
Vừa rồi Lạc Thịnh Nghĩa cực kỳ kích động thanh âm khá lớn, bên cạnh đương nhiên sẽ có người nghe thấy động tĩnh. Mạnh Trúc cũng không nói nhiều, thấy Lạc Thịnh Nghĩa ngọ ngoạy tóm luôn huyệt đạo gã, trong tay xách người lập tức không còn tiếng động giống như thoát lực.
"Mạnh cốc chủ!..." Lạc Kiến Bắc võ công xa xa không bằng Mạnh Trúc, chỉ thấy bóng người phía trước nhoáng lên khẽ động, bỗng nhiên giống như phát lực, chỉ chốc lát cũng sắp biến mất không thấy trước mắt, không khỏi thấp giọng hô một câu.
"Đồ vô dụng." Mạnh Trúc đột nhiên ngừng lại, nhẹ buông tay liền thả Lạc Thịnh Nghĩa đã bị điểm huyệt đạo trên mặt đất. Chỉ thấy tóc dài hắn xõa ra, khóe miệng nhếch một tia cười lạnh, nói: "Bốn gia tướng Lạc đại hiệp tỉ mỉ bồi dưỡng võ công không khá gì hơn thế."
Màu sắc trên khuôn mặt Lạc Kiến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/2564216/quyen-2-chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.