Mạnh Trúc chỉ kinh ngạc một lát, ngay sau đó trong nháy mắt chính là vận khí, cổ tay xoay một cái, thừa dịp kiềm chế mạch môn hơi chút dịu đi, mạnh mẽ giãy ra.
"Xẹt" một tiếng, lưỡi kiếm vẫn còn mang theo máu tươi kia rung một trận, chỉ thấy Mạnh Trúc xoay tay một cái, lưỡi kiếm màu lam đã quẹt về phía trên mu bàn tay Lạc Thịnh Vũ.
Lạc Thịnh Vũ lùi lại, Mạnh Trúc cũng không phải là muốn tước cánh tay y, chỉ thoáng một cái sau đó cũng lui mấy bước, lúc này mới thoát khỏi kiềm chế.
Giờ này khắc này xa xa lờ mờ có ánh đuốc, tiếng bước chân ầm ầm, vừa nghe là biết có đại đội người chạy về phía này. Không cần một lát, đã nhìn thấy một bóng đen chạy tới trước, người nọ không phải Lạc Kiến Đông còn có thể là ai?!
Mày dài của Mạnh Trúc nhíu một cái, hận đến nghiến răng, nghĩ Lạc Thịnh Vũ quả nhiên không phải dễ đối phó, vừa rồi lại là nhất thời sơ sẩy khinh thường, không nhận ra đối phương vậy mà lại giả vờ bị quản chế, mà bây giờ viện binh của y tới, chính mình càng thêm không có phần thắng.
Hắn đột nhiên xoay người một cái cũng đi về phía rừng cây, ánh xanh chỉ là vụt một cái, đã không thấy bóng dáng.
Lạc Thịnh Vũ đứng yên, trên tay phải y dính một ít vết máu, không khỏi vẩy ra, thấy người chạy nhưng cũng không đuổi theo.
"Chủ tử," Lạc Kiến Đông dẫn đầu chạy tới, hắn đến vội vàng, không đợi Lạc Thịnh Vũ phân phó,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ma-dau/2564214/quyen-2-chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.