Edit: Tịnh “Cố Trầm Uyên có thừa nhận sao?” “Chỉ cần hắn thẳng thắn thừa nhận chuyện gì, vậy thì không phải là gạt người.” Cố Trầm Uyên sẽ xuyên tạc lời nói, sẽ nói dối, cũng sẽ gạt người, nhưng chỉ cần hắn ngay mặt thừa nhận chuyện gì đó, thì sẽ không phải là lừa gạt người khác. “Huống hồ, loại chuyện quỵt nợ mạng người này, Cố Trầm Uyên khinh thường làm.” Người do hắn giết, hắn sẽ không nói là người khác giết. Hắn có thể ỡm ờ khiến người khác hiểu lầm. Nhưng sẽ không không nhận. Hai điểm này, cũng không được viết trên tư liệu. Về tư liệu của Cố Trầm Uyên, đại đa số đều quá mức mơ hồ. Huống hồ, tư liệu của Ma Tôn có thể tốt như vậy hay sao? Có nhiều lỗ hổng — phần lớn là về Cố Trầm Uyên có giết người của gia tộc nào đó không, Hạ Văn Hi sẽ trực tiếp hỏi hai câu. Cố Trầm Uyên cho đáp án, bình thường đều là “Đúng” hoặc là “Không phải”. Tuy rằng càng nhiều hơn là “Tên này ta ngay cả nghe cũng không nghe qua” cùng với “Không nhớ được”. Nếu nói loại sự tình này chỉ cần trong lòng vừa động, lừa gạt một chút cũng không sao cả. Nhưng hai điểm này, lại là căn cứ vào tính nết hằng ngày của Cố Trầm Uyên. Hai câu này khiến trong lòng Cố Tiêu có cảm giác không ổn, theo bản năng thì nghĩ rằng lần này mình đã dùng sai phương pháp. Cố Tiêu không tiếng động lui hai bước – bây giờ mọi người gần như đều chú ý đến lão già đó, mình rời đi cũng không có bao nhiều người phát hiện. Thói quen tính quan sát người chung quanh, thân ảnh Cố Trầm Uyên rơi vào trong mắt, Cố Tiêu “sặc” một tiếng, dưới chân vừa động, vừa định rời đi, đã thấy Cố Trầm Uyên đột nhiên liếc mắt nhìn về phía mình, sau đó hơi chút điều chỉnh tư thế. Cố Trầm Uyên vẫn là ngồi ở kia, tư thái tùy ý, thế nhưng Cố Tiêu liếc mắt thì nhìn ra ngôn ngữ hình thể của Cố Trầm Uyên – hắn lại hành động thiếu suy nghĩ, Cố Trầm Uyên sẽ trực tiếp động thủ với hắn. Cố Tiêu nhất thời không dám hành động nữa. Cố Trầm Uyên dù sao cũng là người đã nuôi hắn lớn, bọn họ đều thật sự quá mức quen thuộc với đối phương, thế cho nên đối phương chỉ cần động đậy, song phương đều có thể đoán được một chút đối phương muốn làm gì. Đôi mắt Cố Tiêu trầm trầm, không thể không một lần nữa đặt tâm trí lên cục diện này. Cứng rắn muốn đi tất nhiên sẽ có được mất. Nhưng khẳng định sẽ lập tức bại lộ thân phận của hắn, đến lúc đó xem chừng không chỉ Cố Trầm Uyên không bị đuổi giết, mà lại tăng thêm một ít Tu Tiên giả. Hắn không được lựa chọn — bởi vì ra sai quân cờ Hạ Văn Hi này. Như vậy, chuyện tiếp theo sẽ rất khó làm. Nếu đi không được, vậy ở lại nói dối khiến người khác hiểu lầm cũng không tệ. “Sao ngươi biết lúc này hắn không gạt người, không chừng chính là đang gạt ngươi đấy.” “Cố Trầm Uyên sẽ không quỵt nợ? Buồn cười” “Bốn năm trước, án của Thanh gia là do hắn làm. Kết quả sau khi Hứa gia truyền ra thì bị hắn sát hại” “Cố Trầm Uyên sau này còn giá họa cho Lý gia, mà còn diệt một nửa người Lý gia –” “Tiểu đạo trưởng, ngài nói rất đúng sự thật ” Cố Trầm Uyên lên tiếng cát ngang đối phương, cười nhạo một tiếng, trên mặt tràn đầy khinh thường. “Người không phải là ta giết, cớ gì ta phải chịu.” “Ném tội cho ta Thì ai đó phải chuẩn bị thật tốt mới được” Nếu là trước đây, Cố Trầm Uyên căn bản là sẽ không lên tiếng. Việc này hắn đã nói qua một lần, như vậy mặc kệ sau này người khác cho rằng như thế nào, hắn cũng sẽ không giải thích, người khác thích nói như thế nào thì cũng không phải chuyện của hắn. Phải nói, là lười giải thích. Cũng không thèm giải thích. Không ai tin, phế đi những miệng lưỡi này rồi thì không phải sẽ khiến mình hết ngột ngạt rồi sao? Thế nhưng nhìn bóng lưng đứng thẳng phía trước, hắn lại nhịn không được muốn nói lại một lần nữa. Đạo trưởng, y nói y tin hắn. Cố Trầm Uyên mở miệng khiến không ít người ngẩn ra một phen, ngay cả khi ở Kim Đỉnh Sơn, việc này bị vạch ra, cũng không thấy Cố Trầm Uyên nói một câu. Cố Tiêu ở trong lòng mắng một câu: Hừ, lão già nảy mầm xuân rồi. Thấy đại sảnh yên tĩnh lại, Hạ Văn Hi lúc này mới lại mở miệng. “Cố Trầm Uyên mất hứng sẽ giết người bằng trùng. Người mà Cố Trầm Uyên kính trọng, người mà hắn hận thì sẽ dùng ‘Thiên Uyên’.” “Những người này còn lâu lắm mới đạt tới hận.” “Thực lực cũng không đạt tới trình độ khiến Cố Trầm Uyên kính trọng.” “Huống chi Cố Trầm Uyên kính trọng, đại đa số là kính trọng phẩm chất đạo đức của đối phương.” “Theo lý mà nói, những người này phải chết do độc trùng mới đúng.” Thiên uyên là pháp khí chính của Cố Trầm Uyên, là một thanh kiếm, Cố Trầm Uyên có thể cầm nó để đấu với người khác, nhưng không nhất định sẽ cầm nó để lấy mạng người đó. Ngay cả vài độc trùng đó, đều chia ra không ít loại. Tư liệu quá ít, Hạ Văn Hi cũng chỉ lý giải được đến thế. Nhưng mà đối với đai đa số tu giả mà nói, đây đã được nói là khá nhiều. Ngược lại không phải tin tức này khó khăn gì. Về phương diện phương thức Cố Trầm Uyên giết người này, kỳ thật chỉ cần thu thập chút tư liệu, suy xét một chút, thì có thể ra được. Thế nhưng không có ai rãnh rỗi mà làm việc này cả. Cố Trầm Uyên chỉ vì trước đây bị đánh gãy chân, sau khi lớn lên thì giết toàn tộc. Tâm tính hung ác như vậy, chọc đến hắn thì tuyệt đối sẽ nhận được ‘Đáp lễ’, có lẽ còn có thể liên lụy đến người thân, người như thế, không thể giữ lại được. Dựa vào những điểm này là đủ. “Hạ tiểu đạo hữu, những đạo hữu đã chết ở Kim Đỉnh Sơn, phải biết rằng mọi người đều do hắn mà chết – chuyện này cũng không được tính là hận của ma đầu này. Còn chuyện trước đây của Lâm gia, bất quá cũng chỉ gãy hai chân, tội gì dùng tới Thiên Uyên” Trước đây là thiếu gia Lâm gia thiếu gia sai người đánh gãy chân Cố Trầm Uyên. “Cho dù người không phải là hắn giết, hắn cũng phải chết.” “Ma đầu kia thế nhưng giết hết cả thành” “Một khi mất hứng thì ma đầu sẽ giết người để hả giận, nhất định phải chết” “Làm nhiều việc ác” “Cố Trầm Uyên chính là cặn bã Dính vào sẽ trở thành nước đục” “Thiên lý không tha” “Cố Trầm Uyên nhất định phải chết” “Cố Trầm Uyên táng tận lương tâm” Tiểu kịch trường: Hạ Văn Hi: Hôm nay, cái quế hoa cao kia có phải ngươi ăn không? Cố Trầm Uyên: Đúng vậy. Hạ Văn Hi gật gật đầu tỏ vẻ biết. Hạ Văn Hi: Hôm nay, cái quế hoa cao đó có phải ngươi ăn không? Cố Trầm Uyên: Không phải. Hạ Văn Hi gật gật đầu tỏ vẻ biết, xoay người đi thu thập Hạ Lăng — tiểu sư đệ đang lớn không thể ăn kẹo Hạ Lăng cảm giác nhân sinh của mình thật khó khăn. # sư huynh sao lại phát hiện ta ăn vụng kẹo mà ta rõ ràng đã giá họa cho Đại Ma Vương đó chứ # # ta giấu kẹo ở chỗ sư huynh vĩnh viễn tìm không thấy # # tìm được cũng vô dụng # # ta còn mười mấy chỗ giấu kẹo nữa# # kẹo của ra đâu?# Cố Trầm Uyên: Ai yoo ở nơi thanh lãnh như thế này mà khắp nơi đều là kẹo là sao ta #9825; Hết chương 9
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]